🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bị người khác gọi tên uy hiếp, khoé miệng của Mục Thần giật giật, cảm giác này vẫn rất khiến người hoài niệm.
Quay đầu lại liếc nhìn sơn động tối đen, nhất thời Cố Vân Quyết cũng chưa hề có ý định đi ra, hiện tại Hắc Đản đang đứng trên nham thạch, nó cúi đầu nhìn Mục Thần đang đứng lên sửa lại áo của mình, thấy hắn giơ tay làm một trận pháp ẩn giấu trước cửa động, nó rướn cổ hỏi: "Cung chủ, ngài định đến xem à?"
Mục Thần cảm thấy mình rời đi một lát chắc cũng không có vấn đề gì, hắn gật gật đầu, dặn dò: "Ta đi một lát sẽ trở lại." Xếp một đống quả cầu lửa thành hình một cái thuyền, hắn đạp nó ở dưới lòng bàn chân, Mục Thần cảm ứng phương hướng một chút, thân ảnh loáng một cái đã bay đến giữa không trung, chớp mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
Xa xa nhìn thấy thân ảnh thon gầy màu trắng, mấy người đang ẩn núp trong bóng tối liếc mắt nhìn nhau, Ứng Lập Tuần giơ tay, khởi động trận pháp!
Mục Thần đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hắn liền ngừng lại giữa không trung, cúi đầu nhìn phía dưới, nghi hoặc hừm một tiếng.
Hắn quan sát bốn phía, xa xa đã thấy mười mấy đệ tử của Sùng Vân môn, lại nhìn thấy trận pháp này, Mục Thần lạnh lùng nhếch khóe miệng rồi cười lạnh: Trận chiến thật lớn!
Mọi người vừa nhìn thấy Mục Thần ngừng lại giữa không trung, không khỏi thầm mắng một câu, người này cũng thật cảnh giác!
Một ông lão mặc áo đen đứng ra, trong thanh âm kèm theo linh lực, giương giọng hỏi: "Tiểu đạo hữu, có thể xuống dưới này tâm sự hay không?"
Mục Thần xem thường liếc nhìn đối phương, mở miệng trào phúng nói: "Lớn tuổi rồi quả nhiên đầu óc sẽ không còn tốt, còn bao nhiêu người nữa, tất cả đều đi ra đi, không cần trốn trốn tránh tránh."
Thanh âm thanh lãnh dường như vang lên bên tai mỗi người, êm tai đến mức khiến lòng người buông lỏng, thừa dịp sóng linh lực lúc này đang dao động, Mục Thần liền thăm dò vị trí của bọn họ, chỗ ẩn thân của Ứng Lập Tuần đương nhiên cũng bị hắn cảm giác được, Mục Thần hừ lạnh một tiếng, hắn đã biết kẻ đó không phải thứ gì tốt, lần này trực tiếp làm thịt luôn, tránh cho gã tiếp tục gieo vạ cho người khác.
"Khẩu khí thật lớn!" Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên, nghe ra có vẻ đang xem thường Mục Thần.
"Các vị đạo hữu đều cùng nhau đi vào bí cảnh này, Mục đạo hữu lại chiếm hết toàn bộ bảo bối cho riêng mình, cách làm này có phải hơi thiếu sót rồi chăng? Bản tọa khuyên ngươi nên giao ra bảo bối trên người mình đi, để tránh gây phiền toái cho bản thân." Lời này đã nói rất rõ ràng, những thứ kia là của mọi người, ngươi lại dám lấy hết toàn bộ mà không chừa lại chút gì cho bọn họ, như vậy rất quá đáng, biết thức thời thì giao ra đây, bằng không đừng trách bọn họ động thủ.
Nếu như không phải thân phận đan sư của Mục Thần gây áp lực, hơn nữa tu vi của hắn rất cao thâm, khó đối phó, đám người kia căn bản cũng sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp động thủ giết người đoạt bảo mới đúng như thái độ bình thường.
Mục Thần nghe xong liền bật cười một tiếng, bắt nhiều đệ tử của Sùng Vân môn như vậy, lại còn bày xuống đại trận này để dụ hắn đến đây, hà tất phải phí nhiều lời giả vờ đứng đắn? Quả nhiên, ở bất cứ nơi đâu cũng có rất nhiều người mặt dày không biết xấu hổ. "Muốn cướp đồ thì cứ việc nói thẳng, sao phải nói nhảm nhiều như thế?"
"Nhóc con miệng còn hôi sữa! Quả thực là ngu xuẩn mất khôn! Nếu ngươi tiếp tục không thức thời thì đừng trách bản tọa vô tình." Bị Mục Thần chọt trúng tim đen, đã có người nhịn không được nữa, bay đến giữa không trung muốn động thủ.
Mục Thần không liếc mắt nhìn đối phương một cái, ngược lại ánh mắt lại rơi vào trận pháp kia, dường như đang nghiên cứu cách phá trận như thế nào. Thái độ không để người khác vào mắt này lại càng chọc giận đối phương, mắt thấy bầu không khí lạnh lẽo giương cung bạt kiếm chuẩn bị cho một trận đại chiến sắp tới, một thanh âm rất có từ tính cười ha ha mắng một câu: "Ôi chao ~ các ngươi cũng quá không biết xấu hổ, nhiều người như vậy lại bắt nạt một người, quả nhiên tiên giới rất giỏi diễn xuất."
Thanh âm đột nhiên vang lên khiến mọi người cảnh giác nhìn sang, liền thấy cách đó không xa có một người mặc hoa bào màu đỏ thẫm, lúc này người kia đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, mắt như hàn tinh, khí chất cả người đầy vẻ bá đạo, nụ cười còn mang theo một luồng tà khí.
"Mỹ nhân, cần hỗ trợ không?" Thấy Mục Thần nhìn mình, người kia nhíu mày, ngả ngớn hỏi.
Mỹ nhân?
Mâu sắc của Mục Thần trầm xuống, lúc người kia xuất hiện, thế mà hắn lại không cảm giác thấy, công lực của y lại càng sâu không lường được, thậm chí hắn còn nhận ra được khí tức nguy hiểm trên người đối phương.
Là địch hay là bạn vẫn chưa nhận rõ, Mục Thần xoay quay đầu lại không tiếp tục nhìn đối phương nữa, bây giờ còn chưa thể đụng đến y, nếu sau này có cơ hội, nhất định hắn sẽ đánh bay con gà rừng này, bắt y nói tám trăm lần "Ta mới là mỹ nhân"!
"Chà chà, tính tình khá nóng nảy." Người kia bị mất mặt cũng không nổi giận, đứng trên không trung nâng cằm xem trò vui, y cảm thấy rất hứng thú với hỏa thuyền dưới chân Mục Thần, nhìn kỹ mới biết, nguyên lai là từng quả cầu đứng song song với nhau, ở giữa mỗi quả lại có linh lực cách trở. Đáy mắt y không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc, tiểu mỹ nhân này không chỉ có tính tình nóng nảy không thôi, thì ra hắn cũng có mấy phần bản lĩnh.
Mục Thần dĩ nhiên không muốn phản ứng với y, hắn giương tay, một đám hồ điệp màu trắng ngưng tụ trên không trung, hợp lại với nhau tạo thành một con Bạch hổ, một biến hai, hai biến bốn, bốn con Bạch hổ đánh về phía đám người đang ẩn nấp, chỗ nó đi qua liền trở nên tiêu điều.
Thừa dịp thời cơ này, Mục Thần lập tức nhất chân đá quả cầu lửa dưới chân về phía mắt của trận pháp.
Ngón tay trắng nõn vừa cong lên, linh lực bên trong quả cầu lửa lập tức xao động, toàn bộ quả cầu lửa oành một tiếng nổ tung, trong nháy mắt, bên trong mắt trận rơi vào biển lửa. Không cần biết động cơ của trận pháp này là gì, hắn sẽ thiêu hủy toàn bộ.
Một cái sát trận đỉnh cấp, trực tiếp bị một quả cầu lửa nổ tung phá hủy, quả thật chính là trực tiếp nghiền ép không cần vòng vo!
Cửu Dương minh hỏa có tính bám người, đồng thời có thể nung đốt thần hồn người khác, vị lão giả chủ trì trận pháp kia nhận thấy ngọn lửa này đáng sợ, không thể không thu thần trí của mình lại để tránh bị trọng thương.
Chỉ trong nháy mắt, Mục Thần đã tìm được vị trí các đệ tử của Sùng Vân môn, hắn đốt một lỗ thủng to trên kết giới, bàn tay nắm một trảo trong hư không, chộp mười mấy đệ tử như nắm một nhúm đậu phộng vào lòng bàn tay, sau đó không chút thương tiếc ném ra xa hơn một trăm dặm.
Về phần bọn họ rơi ở nơi nào, chuyện này Mục Thần không quản. Bị người bắt sống, nhất định là do bản thân mình học nghệ không tinh, một đám vô dụng thế này cũng là do thiếu rèn luyện mà ra!
Động tác của Mục Thần quá nhanh, khiến người khác căn bản chưa kịp phản ứng, hắn đã cứu con tin đi mất rồi. Hơn nữa động tác của hắn lại quá thô lỗ, vứt mấy tiểu đệ tử trong Môn của mình đi hệt như vứt mấy hạt đậu, ném đi quá xa, khiến người muốn bắt cũng không bắt được.
Vỗ vỗ tay, Mục Thần lãnh lãnh đạm đạm quét mắt nhìn đám người phía dưới, thanh âm không cao lại mang theo sát khí lẫm liệt, "Được, như vậy là có thể chậm rãi hàn huyên."
Mọi người biến sắc, ánh mắt nhìn Mục Thần đã sớm không còn vẻ xem thường. Không nghĩ tới tuổi của Mục Thần còn nhỏ mà đã khó đối phó như vậy, mấy kẻ tu vi thấp nhất thời có ý định rút lui.
Lại nhìn Mục Thần, trên gương mặt tuấn mỹ đã mang đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, chiến cũng không chiến, lui cũng không lui, từng tên từng tên đứng ở đó, còn muốn kiếm lợi?
Mục Thần nhẹ nhàng giẫm một bước lên hỏa thuyền dưới lòng bàn chân, toàn bộ quả cầu lửa đều phân tán ra, lơ lửng ở bên cạnh hắn. Mỗi một quả đều không nhỏ hơn quả cầu ban nãy, ánh lửa nhảy nhót bên trong, không khí chung quanh đều bị bóp méo, lại nhìn dáng vẻ bạch y đón gió, đứng ở trong lửa của Mục Thần, trong mắt hắn ngoại trừ sát ý lạnh lẽo ra thì chẳng còn một tí nhiệt độ nào khác.
Tất cả mọi người đều đã nếm khổ từ quả cầu lửa này, lại nhìn thấy trận thế hiện tại, trong nháy mắt có không ít người chạy trốn. Những kẻ còn lại, tất cả đều là tán tu có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.
"Cùng tiến lên, bắt hắn!" Cũng không biết ai hô một câu, "Hắn là đan tu, nhất định chúng ta phải không từ thủ đoạn." Câu nói này trong nháy mắt đã kích động bầu không khí, mọi người lấy pháp bảo ra, có mấy người đã vọt lên hàng đầu.
Mục Thần đứng tại chỗ, hai tay vươn ra, nâng lên, tất cả quả cầu lửa đều đi đến trước người hắn, thủ thế chờ đợi. Liền thấy hai tay hắn đẩy một cái, toàn bộ quả cầu lửa lập tức bay ra ngoài, xông vào đám người trước mặt, va chạm, nổ tung, thiêu đốt, trong chớp mắt, toàn bộ những nơi mà mắt thường có thể nhìn thấy được đều đã hóa thành tro bụi.
Mấy tên tu sĩ dẫn đầu ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp vang lên đã thần hồn câu diệt!
Mấy tu sĩ phía sau cũng không thể tránh khỏi, chỉ có thể liều mạng chống trả, sau đó thần hồn của chúng bị ngọn lửa bám vào, vào thời điểm dồn dập chạy trốn liền hóa thành tro bụi, chỉ có mấy nhân vật dứt khoát bỏ lại thân thể, lúc này mới bảo vệ được thần hồn.
Nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ, Mục Thần ghét bỏ hừ một tiếng, giơ tay bắt một trảo trong hư không, nắm lấy mấy thần hồn muốn chạy trốn, trực tiếp ép chết.
Nếu đã dám động thủ với hắn, vậy không có đạo lý hắn để cho đối phương chạy trốn.
Lúc này, một đạo hắc khí hóa thành mấy vạn cây châm nhỏ màu đen đang tập trung bay về phía hắn, Mục Thần nhận ra được độc khí trong đó, hơi nhíu mày lại, loại thủ đoạn hạ cấp này thật quá quen thuộc.
Lấy trường kiếm ra, bổ một kiếm về phía khối nham thạch màu đen đằng xa xa, sát khí nơi đáy mắt của Mục Thần không giảm.
Hóa thân thành nham thạch màu đen, Ứng Lập Tuần khiếp sợ nhìn Mục Thần, dường như không thể tin được Mục Thần có thể tìm ra nơi gã đang ở.
Mục Thần phất tay tạo nên một bức tường ngăn trở độc châm, mắt nhìn Ứng Lập Tuần như nhìn một vật chết, nghĩ thầm có lẽ đây chính là số mệnh của Ứng Lập Tuần, nhất định phải chết trên tay hắn, nếu không gã cứ làm thiên làm địa, không muốn yên tĩnh.
Sau khi một kiếm nữa chém tới, Ứng Lập Tuần không thể không bay ra khỏi chỗ ẩn thân, gã phải tổn hại đến pháp khí bản mệnh mới vội vàng ngăn trở được một kiếm của Mục Thần, sau đó gã lại không tiếc rẻ mà tiếp tục vung độc dược ra.
Gã đã hối hận rồi, gã không nên trêu chọc người này, đây chính là một ác ma giết người không chớp mắt, danh môn gì chứ, chính phái gì chứ, e rằng người này vốn không hề lưu ý đến thân phận của chính mình.
Thấy Mục Thần không có phản ứng với độc dược, đồng tử của Ứng Lập Tuần co rụt lại, lần thứ hai ôm hy vọng bỏ chạy.
Mục Thần chậc một tiếng, nhắm ngay một khỏa quỷ hòe cách đó không xa, châm lửa đốt.
Ứng Lập Tuần không thể không thu lại pháp bảo ẩn giấu, tuyệt vọng trợn mắt lên, "Tại sao ngươi biết ta ở nơi nào?"
"Bởi vì ngươi ngu xuẩn."
"Phụt!"
Nghe đến câu trả lời này của Mục Thần, nam nhân một mặt tà khí trực tiếp bị chọc phát cười, cảm thấy khá hứng thú nhìn Mục Thần, trong mắt tràn đầy cân nhắc.
Mục Thần vẫn cứ lạnh mặt, người này, xem náo nhiệt chưa đủ à?
Ứng Lập Tuần nhìn người kia, khẽ híp mắt, cắn răng lấy từ trong không gian giới chỉ ra mấy cái thượng phẩm linh khí, một mặt chân thành nói với Mục Thần: "Chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm!"
Mục Thần bị thái độ này của gã làm buồn nôn, ghét bỏ nhíu mày lại, tay cầm kiếm nắm thật chặt, lúc này, mấy thượng phẩm linh khí trong tay Ứng Lập Tuần lại đột nhiên tập kích đến đây, ngay cả mấy tu sĩ đứng vây xem cũng không thể tránh khỏi.
Động tác của Mục Thần và người kia không khác biệt cho lắm, cả hai cùng nhấc chưởng ngăn trở, trong nháy mắt vừa tiếp xúc, linh khí đột nhiên tự bạo, Mục Thần lấy ra một lá chắn, ngăn trở trận xung kích năng lượng này, nhưng mà, một mùi thuốc ngòn ngọt bỗng đi theo linh khí xông vào trong cơ thể Mục Thần.
"Vô liêm sỉ!"
Sau khi Mục Thần nhận ra được đối phương hạ độc gì, căm tức chém một kiếm về phía phần eo của Ứng Lập Tuần, chỉ có chém gã mới có thể giúp hắn giải hận.
Đồng thời, bóng người màu đỏ thẫm kia trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Ứng Lập Tuần, y dùng một chưởng vỗ vào đầu gã, hai người đồng thời bắn trúng mục tiêu, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí một trận đông lạnh.
"Không ngờ xem náo nhiệt còn bị tai bay vạ gió, nhìn bộ dáng của ngươi giống như không bị ảnh hưởng gì." Đối phương ném nửa bộ thi thể trong tay đi, nghiền nát thần hồn của Ứng Lập Tuần rồi ngước lên nhìn vào mắt Mục Thần, thấy đôi mắt mới vừa rồi còn ác liệt giờ lại hơi hiện ra một tia hồng hào của Mục Thần, y nhất thời nở nụ cười, "Cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng, ta còn tưởng rằng ngươi bách độc bất xâm."
Mục Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, thân thể của hắn xác thực bách độc bất xâm, độc dược tầm thường căn bản không có tác dụng với hắn. Loại độc mà Ứng Lập Tuần hạ là một loại dâm độc vô cùng mãnh liệt, dược liệu sử dụng trong đó hắn cũng quen biết, trong đó loại khó giải nhất có nguồn gốc từ yêu đan của giống loài dâm loạn thành tính – Giao Long.
Nếu là người bình thường, nhất định phải giao hợp cùng người khác mới có thể giải độc, bằng không sẽ bạo thể mà chết. Nhưng mà độc này đối với hắn mà nói, lại không cần thiết như vậy.
Cửu Dương minh hỏa đã bắt đầu đốt cháy độc tính, hiện tại cũng không phải là không thể áp chế, chỉ cần cho hắn hai canh giờ là có thể giải toàn bộ độc tính, căn bản không cần lưu ý.
Nhưng̀ người trước mắt hiển nhiên không có năng lực như hắn. Ứng Lập Tuần đồng thời tính kế cả hai người bọn họ, có thể thấy tính toán của gã xấu xa đến cỡ nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vân Quyết: "Không phải đã nói có xuân dược à? Sao ta không có chuyện gì? Ngay cả lên sân khấu cũng không có!"
Hắc Miêu: "Nói có xuân dược, chứ đâu có nói chuyện này liên quan đến ngươi đâu."
Cố Vân Quyết bị Hắc Miêu chọc tức đến ói máu, đi chết.
Hắc Miêu: "Chết quá nhanh rồi, định nói sắp cho ngươi ra trận."
Cố Vân Quyết chết không nhắm mắt, chết xong lại chết.
Hắc miêu: "Ngày mai nhớ nắm cơ hội nha con trai, tuy chỉ là nhận nuôi, nhưng mà ba ba vẫn yêu ngươi, dù sao ngươi cũng đã nhịn hơn sáu mươi chương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.