Lục Thần đang thầm mắng Tô Trạch trong lòng thì cánh tay đang vòng qua eo cậu siết chặt, sực nhớ ra là mình vẫn đang bị hung thủ ôm vào lòng.
Cậu quay lại đối diện với đôi mắt đã mở của Tô Trạch, ánh mắt chẳng còn tính xâm lược như đêm qua, mà quay lại giống như trước kia, vừa đơn thuần vừa vô hại. (Wattpad Yooniin)
Nếu không phải bộ phận khó nói nào đó của cậu vẫn còn đang âm ỉ đau rát thì suýt chút nữa Lục Trần lại tin vào đôi mắt này, đáng tiếc...
Lục Trần chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, cố gắng muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tô Trạch.
Lần này Tô Trạch không dùng quá nhiều sức nên Lục Thần dễ dàng thoát ra, cậu túm lấy cái chăn bông cả đêm không được trải ném lên người Tô Trạch trùm người hắn kín mít.
"Không ngờ, thực sự không nghĩ tới cậu đúng là một tên biến thái...!" Cậu cũng không tức giận thật, chỉ muốn nói cho sướng cái miệng tí thôi.
Tô Trạch ló đầu ra khỏi chăn, chỉ lộ ra hai con mắt: "Cậu có biết trò nhập vai không?...... Ý tôi là loại trên giường ấy."
Là một thanh niên từng xem không ít mấy thứ đồ nội dung không trong sáng kia, đương nhiên Lục Thần biết Tô Trạch đang nói cái gì, "Biết, vậy thì sao?"
"Nên tối qua tôi mới... Sắm vai thành một gã lưu manh giở trò đồi bại, vì tôi nghĩ rằng cậu sẽ thích nói. Bình thường tôi không phải loại người như vậy đâu." Tô Trạch nhìn cậu, hơi nhướng mày: "Hóa ra cậu thực sự có vẻ rất thích như vậy."
Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-nghe-thay-ban-cung-phong-yy/230517/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.