Hàn Thanh Từ vừa trở về liền vào thư phòng, Tô Dự mang hành lí của hắn vào phòng sau liền rời đi. Dì Lan ở trong bếp vội vàng chuẩn bị bữa tối. Tuy rằng người Hàn gia đều ở chung một cái trang viên, nhưng Hàn Thanh Từ từ khi đi học trở về, liền dọn ra ở một toà độc lập, rất ít cùng người nhà ăn cơm. Đây cũng bởi vì thân phận của hắn tương đối đặc thù. Hào môn thế gia trước nay đều chú trọng việc môn đăng hộ đối, mẹ đẻ hắn năm đó chỉ là diễn viên tuyến 13, xuất thân bình thường, người Hàn gia kiên quyết không chấp nhận bà vào cửa, ngay cả khi sinh hạ con trưởng cho Hàn gia, cũng vẫn như cũ không có danh phận. Về sau, cha Hàn Thanh Từ cưới một người môn đăng hộ đối là Triệu Uyển Mai, sinh được một năm một nữ. Hàn Thanh Từ từ nhỏ đến lớn đều không cùng Hàn phu nhân thân cận , cùng hai người em trai em gái cùng cha khác mẹ cũng không có giao lưu nhiều, Hàn Thâm cũng không có miễn cưỡng hắn về nhà, đành đem toà biệt thự bên cạnh làm chỗ kẻ riêng cho hắn. Không hiểu lí do gì rõ ràng Hàn Thanh Từ không thích Khương Bích Tuyết , nhưng lại cũng không phản đối mối liên hôn của gia tộc này. Bởi vì hắn biết rõ , hôn nhân của hắn không phải do chính mình làm chủ, đối với hắn mà nói, cưới ai cũng đều giống nhau. Khương Bích Tuyết vào phòng, bưng ly trà hoa dì Lan pha cho cô, ngồi ơi bàn tròn trên ban công xem mặt trời lặn, cái trang viên này thật sự là quá đẹp. Sinh hoạt trong hào môn tuy giàu có, nhưng chân chính cảm nhận liệu được mấy ngày, lại sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán, cô mấy ngày nay nằm mơ cũng muốn được đi đóng phim. Cô lúc trước không màng người nhà phản đối, vẫn quyết tâm thi vào học viện điện ảnh, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không nhận được tài nguyên nào tốt, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối, hiện tại xuyên vào sách, tài nguyên tốt đặt hết ở trước mắt, khiến cô trong lòng ngo ngoe rục rịch muốn mau chóng trở lại đóng phim. Trước khi kết hôn hai tháng, nguyên chủ thông cáo tạm dừng công việc, người đại diện của cô tựa hồ cũng cam chịu cô trong tân hôn, từ chối tiếp nhận kịch bản phim, cho nên hiện tại một cái thông báo cũng không có. Ngày hôm qua cô lấy hết can đảm gọi cho người đại diện, tỏ ý muốn quay trở lại đóng phim. Người đại diện nói anh ta sẽ an bài, trong lòng cô thật chờ mong, chỉ hy vọng nhanh chóng nhận được vai diễn, có việc làm, so với hiện tại mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi tốt hơn biết bao nhiêu. Ban công cách cách, nam nhân chỉ mặc áo sơ mi màu trắng bưng một li cà phê đi ra . Khương Bích Tuyết nghiêng đầu vừa vặn đối phương cũng nghiêng đầu, ánh mắt hai người trong nháy mắt gặp nhau. Khương Bích Tuyết nắm chặt cái ly trong tay, khoé miệng công công, đối hắn cười cười. Trên mặt Hàn Thanh Từ cũng, không có biểu tình dư thừa, thập phần tự nhiên rời đi tầm mắt, mắt nhìn phía trước, bưng cà phê lên nhập một ngụm. Khương Bích Tuyết cảm thấy quá xấu hổ, liền bưng ly trà hoa đi vào phòng. Bữa tối ở trên bàn ăn, Khương Bích Tuyết tập chung ăn đồ ăn của mình, toàn bộ quá trình đều không mở miệng nói chuyện. Hàn Thanh Từ ngồi ở đối diện nhìn cô vài lần, cũng bắt đầu cảm thấy kì quái, tuy thời gian hắn cùng Khương Bích Tuyết ở chung không nhiều lắm , nhưng mỗi lần gặp mặt cô đều tích cực tìm đề tài để nói, thập phàn sinh động, hôm nay lại an tĩnh như vậy , đúng là có chút khác thường. Bất quá như vậy cũng tốt, hắn không thích ầm ĩ. Biệt thự này , tầng một là phòng bếp, phòng khách, nhà ăn cùng với phòng của Dì Lan. Lầu hai có tổng cộng bốn phòng, hai phòng ngủ, một thư phòng và một phòng để đồ. Hai phòng ngủ, một là của Hàn Thanh Từ, một là của Khương Bích Tuyết, tuy bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng lại phân phòng ngủ. Lý do là Hàn Thanh Từ có bệnh mất ngủ nghiêm trọng, có người bên cạnh dưới tình huống mệt đến mức nào cũng đều không thể đi vào giấc ngủ. Cái này cũng không phải lý do tuỳ tiện, mà là có nguyên nhân nhất định. Mẹ của Hàn Thanh Từ khi còn sống, mỗi tháng sẽ có một ngày hai mẹ con được gặp mặt nhau, nhưng chỉ giới hành trong một ngày. Ở năm Hàn Thanh Từ tám tuổi, hắn cùng với mẹ là Trần Tố Ngọc đi qua nhà bà ngoại, buổi tối khi cậu hắn lái xe đưa hắn trở về, đã xảy ra tai bạn xe cộ. Thời điểm phát sinh tai nạn xe cộ, hắn đang ngủ rất say, Trần Tố Ngọc dùng thân thể mình bảo vệ hắn, lúc hắn từ trong mơ bừng tỉnh dậy, nhìn mặt mẹ hắn toàn là máu, hắn giật mình hoảng sợ, nhìn mẹ vì che chở hắn mà hơi thở từ mong manh mà từng chút từng chút một biến mất, thân thể trở nên lạnh băng cứng đờ, mặc cho hắn gọi thế nào bà cũng không tỉnh lại. Sau khi hắn được cứu ra, trên người chỉ bị thương nhẹ, mà mẹ hắn lại không còn nữa. Từ đó về sau, hắn liền gặp ác mộng mỗi khi nhắm mắt lại, cứ nhắn mắt lại tai nạn xe cộ đó lại hiện lên trước mắt, lâu dần hắn cũng rất khó đi vào giấc ngủ. Khương Bích Tuyết tắm rửa xong nằm ở trên giường, hồi tưởng lại một chút cốt truyện trong tiểu thuyết. Ở trong tiểu thuyết, nữ chính Diệp Nhã Linh là con gái của hàng xóm bên cạnh nhà Trần Tố Ngọc, năm đó sau khi vụ tai nạn đó xảy ra, đoạt đi sinh mệnh của mẹ hắn, cậu hắn cũng mất đi một chân, hàng xóm đối với Trần gia cũng thập phần chiếu cố. Hàng Thanh Từ cứ cách một đoạn thời gian sẽ trở lại thăm bà ngoại cùng cậu, bởi vậy Diệp Nhã Linh tuổi cùng hắn sấp sỉ liền trở thành bạn, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Mà về sau, khi hắn đi anh quốc du học, vừa đi là mười năm, cũng đã ngần ấy năm không cùng Diệp Nhã Linh gặp mặt. Nguyên chút ghen ghét kĩ thuật diễn của Diệp Nhã Linh, vẫn luôn nhằm vào cô ta, hơn nữa lại làm rất nhiều chuyện hại nữ chính, nhưng dưới sự trợ giúp của nam chỉ Tống Vân Trạch, cô không những hại người không thành, còn tự hại mình, giúp nữ chính bạo hồng. Sau khi nguyên chủ biết Diệp Nhã Linh là bạch Nguyệt quang trong lòng Hàn Thanh Từ, cho nên nguyên chút đem nguyên nhân Hàn Thanh Từ không yêu mình đổ hết lên người nữ chính. Cuối cùng bị oán hận che mờ mắt, nổi lên tâm hại người. Trong một lần quay chụp, sai người động tay chân vào đạo cụ, khiến phim trường bị cháy, nữ chủ bị nhốt bên trong bên lửa, nam chính Tống Vân Trạch liền vọt vào biển lửa cứu nữ chính, hai người may mắn đều chỉ bị thương nhẹ. Người lúc trước nguyên chút thuê động tay động chân lên đạo cụ đã tìm nguyên thân đòi tiền rất nhiều lần, nguyên chủ vì muốn diệt hậu hoạn, thiết kế đem người diệt khẩu, nhưng không thành công, ngược lại bị đưa ra ánh sáng, cuối cùng phải nhận lấy hình phạt thích đáng. Nghĩ đến đây, Khương Bích Tuyết rùng mình một cái, cô không muốn kết cục như trong truyện xảy ra, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Mấy ngày nay cô có nghĩ, cô tuyệt đối không thể ở cùng nan nhân không yêu mình cả đời được, cho nên mối hôn nhân này, cần thiết phải li hôn. Nhưng không phải hiện tại, hiện tại bọn họ vừa mới kết hôn, mà lại là liên hôn gia tộc, không có khả năng muốn ly hôn là có thể ly hôn. Dựa theo thời gian trong cốt truyện, Hàn Thanh Từ sẽ gặp lại Diệp Nhã Linh vào nửa năm sau. Ở trong tiểu thuyết, Hàn Thanh Từ là đơn phương thích Diệp Nhã Linh, chỉ là bởi vì đã cùng người khác kết hôn, nên mới cùng nữ chút bảo trì khoảng cách. Nếu Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ ly hôn, có lẽ hắn sẽ không kiêng nể gì mà theo đuổi người mình yêu. Chờ Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh gặp lại, cô sẽ cùng Hàn Thanh Từ thương lượng một chút, hơn nữa lấy lí do là hắn vốn sĩ đã không có tình cảm với cô, hai bên đồng thời đưa ra thỏa thuận ly hôn. Cha của Khương Bích Tuyết- Khương Sở Hà là một người nữ nhi khống, nhất định sẽ không ép con gái mình cùng với người không thích ở cả đời. Mà cha Hàn Thanh Từ- Hàn Thâm, chính hắn cũng là bạn nhân của liên hôn gia tộc, vậy tất nhiên cũng sẽ không phản đối. Sau khi hoà bình ly hôn, hai nhà Khương- Hàn vẫn là thế giao, Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ có thể tiếp tục làm bạn bè. Còn sau khi ly hôn, Hàn Thanh Từ có cùng Diệp Nhã Linh ở bên nhau hay không, cùng cô không có quan hệ. Sáng sớm hôm sau, Khương Bích Tuyết rời giường rửa mặt thay quần áo, xử kia xong hết thảy liền ra cửa. Cửa phòng đối diện cũng đồng thời mở ra, đó là phòng Hàn Thanh Từ. Hai người nhìn nhau ngắn ngủi, Khương Bích Tuyết cảm thấy, vô luận là xem tiểu thuyết miêu tả, hay là hiện thực nhìn đến, Hàn Thanh Từ đều không tính là người xấu, bọn họ hoàn toàn có thể ở chung hoà thuận đoạn thời gian ngắn này. " Chào buổi sáng!" Khương Bích Tuyết khẽ mỉm cười. Thần sắc Hàn Thanh Từ lại không mặn không nhạt trả lời: " Chào buổi sáng." Hai người cùng nhau xuống lầu, đi vào nhà ăn. Dì Lan nhìn bọn họ cùng nhau đi xuống, tâm tình cực tốt: " Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người chờ một chút, bữa sáng sắp xong rồi." Khương Bích Tuyết lên tiếng: " Vâng!" Hàn Thanh Từ ngồi trên sô pha xem báo tài chính . Thừa dịp dì Lần chưa làm xong bữa sáng, Khương Bích Tuyết ra cửa, ở trong sân xem hoa. Mơ hồ nghe được tiếng nhạc quen thuộc, âm thanh rất nhỏ như từ xa truyền tới. Hồi lâu cô mới phản ứng lại, nơi cô đứng chính là ngay phía dưới phòng của cô, âm nhạc là từ phòng cô truyền xuống. Mà âm nhạc này, chính là nhạc chuông điện thoại của cô. Khương Bích Tuyết vội vàng chạy về phòng, dì Lan nhìn cô vội vàng như vậy, từ phòng bếp ló đầu ra: " Thiếu phu nhân làm sao vậy?" " Không có việc gì, là đi động của tôi kêu." Hàng Thanh Từ ngồi ở trên sô pha nghiêng mắt nhìn cô một cái, lại cúi xuống tiếp tích nhìn báo tài chính. Khương Bích Tuyết trở lại phòng, tiếng chuông đã dừng lại, cuộc gọi nhỡ hiển thị, người gọi cô là Vương Yến Bình là người đại diện của nguyên chủ. Cô gọi lại, đầu bên kia rất nhanh liền bắt máy. " Bình ca, buổi sáng tốt lành, anh vừa gọi cho em sao?" Người đại diện ở trong điện thoại cười cười: " Đúng vậy, sớm như vậy đã gọi cho em, có quấy rầy em không?" " Không có." " Là thế này, mấy hôm trước em nói muốn đóng phim, vừa vặn công tư bên này có một cái kịch bản, nếu em muốn xem anh sẽ mang qua, trước hết em cứ xem qua đi, vẫn là em đến công ty đi, chúng ta nói chuyện một chút." Khương Bích Tuyết ức chế không được nội tâm nhảy nhót ở trong lòng, thực thành khẩn nói: " Được, vậy để em qua công ty." " Vậy hôm nay qua luôn đi." " Không thành vấn đề!" Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, ở tại chỗ nhảy nhảy, rốt cuộc cũng có thể đóng phim rồi. Coi cầm đi động xuống lầu, dì Lan đã làm tốt bữa sáng: " Thiếu phu nhân lại ăn sáng đi!" " Vâng." Khương Bích Tuyết đi qua, ở phía đói diện Hàn Thanh Từ ngồi xuống. Hàn Thanh Từ chờ cô ngồi xuống mới bắt đầu ăn bữa sáng. Từ chỉ tiết này có thể nhìn ra được, hắn tuy rằng không yêu Khương Bích Tuyết , nhưng vẫn rất tôn trọng cô. Khương Bích Tuyết cảm thấy cần phải nói với hắn chuyện mình tiếp nhận đóng phim, dù sao trên danh nghĩa hắn vẫn là chồng cô. Cô uống một ngụm sữa đậu nành, tổ chức lại từ ngữ một chút, nguyên chút gọi hắn là Thanh Từ, vậy cô cũng kêu như vậy đi. " Thanh Từ!" Hàn Thanh Từ dừng lại động tác, nhìn cô: " Sao vậy?" Khương Bích Tuyết chịu không nổi khi bị hắn nhìn , hắn quá đẹp mắt, làm tim đập loạn. " Mấy ngày nay ở nhà có chút buồn, em muốn trở lại đóng phim, đợi lát nữa liền đi công ty một chuyến để thương lượng chuyện này." " À." Hàn Thanh Từ lên tiếng, ngay sau đó liền kêu dì Lần đứng bên cạnh , " An bài tài xế đưa phu nhân qua." Dì Lan xin lỗi nói: " Sáng nay tài xế đã xin nghỉ, tôi quên chưa nói cho đại thiếu gia." Khương Bích Tuyết thấy vậy nói: " Không có việc gì, em đi taxi cũng được ." " Ngồi xe tôi đi." Hàn Thanh Từ mở miệng nói. Khương Bích Tuyết tính nói không cần phiền toái như vậy, nhưng mà cô không biết địa chỉ, vì vậy đành cảm chịu. " Vâng." Vì không làm chậm trễ thời gian của Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết không thay quần áo, liền ăn mặc một thân hưu nhàng ra ngoài. Tài xế xin nghỉ, trọng trách lái xe liền rơi xuống người Tô Dự, gắn đem xe chạy tới trước cửa biệt thự. Khương Bích Tuyết rối rắm một chút nên ngồi ghế phụ hay là ghế sau? Ở phía sau, Hàn Thanh Từ nghiêng đầu ra nhìn cô, ý muốn hỏi, sao có f không lên xe? Khương Bích Tuyết nghĩ nghĩ, nếu ngồi ở ghế phó lái mà nói thì bầu không khí thực sự quá quỷ dị, vẫn là ngồi ghế sau đi. Dì Lan ở bên ngoài vẫy tay chào bọn họ, sau đó công lưng nhìn vào từ cửa sổ xe đang mở nói: " Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân, hôm nay là 15, mọi người nên về nhà sớm một chút." Khương Bích Tuyết còn đang suy nghĩ , tại sao 15 lại phải về nhà sớm? Nhưng xe bắt đầu chạy, cô cũng không tiện hỏi tiếp. Hàn Thanh Từ một tay cần máy tính bảng, tiếp tục đọc tin tức kinh tế mới nhất. Hắn hiện tại là phó tổng giám đốc của Hàn thị, chủ tịch hội đồng Hàn thị kiên CEO Hàn Thâm, mấy năm gần đây thân thể ngày càng kém, cơ hồ sự vụ lớn nhỏ của công ty đều do phó tổng là hắn xử lí. Khương Bích Tuyết ngồi sát cửa xe, cùng Hàn Thanh Từ kéo ra một khoảng cách, nghiêng đầu nhìn khung cảnh trôi qua ngoài cửa xe. Cô biết ở trong mắt Hàn Thanh Từ, cô bất luận phát ra âm thanh gì đều được tính là quấy rầy, cho nên thức thời một chút, an an tĩnh tĩnh mà ngồi. Tô Dự lái xe nhưng rất nhiều lần nhìn kính chiếu hậu, cảm thấy Thiếu phu nhân thật không thích hợp, an tĩnh đến mức như là thay đổi thành một người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]