Chương trước
Chương sau
Đồng Dật cảm thấy mình đột nhiên biết được bí mật kinh thiên động địa.

Nếu Đồng Dật còn tư tưởng muốn trả thù Mễ Nhạc, đi khắp nơi nói Mễ Nhạc là gay, có thể trực tiếp hủy hoại Mễ Nhạc.

Hắn ngơ ngác mà nhìn Mễ Nhạc, hơn nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần.

Mễ Nhạc vẫn như cũ mà nằm trên giường, nhìn hắn mỉm cười, cảm thấy khi nói ra cả người dường như nhẹ nhõm hơn.

Thực vui vẻ.

Đồng Dật nhìn bộ dáng của Mễ Nhạc, đột nhiên tim đập loạn nhịp.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình bị mất khống chế như vậy, dường như muốn nhảy ra ngoài, một chút lại một chút mà mãnh liệt va vào lồng ngực hắn.

Có một loại tình cảm được miêu tả sinh động như này, nhưng rồi lại bị đè nén trong hắn.

Giống như trong nháy mắt đã hiểu rất nhiều, lại đột nhiên cái gì cũng không hiểu cả.

Hắn chỉ nhìn Mễ Nhạc, ngơ ngác, biểu cảm có chút ngốc.

Cuối cùng là bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên không chống đỡ thân thể mình nữa, dứt khoát ngã trên người Mễ Nhạc, ôm lấy thân thể Mễ Nhạc, vùi đầu vào lòng ngực Mễ Nhạc.

"Như vậy, tôi làm sao còn có thể dạy dỗ cậu được đây..." Đồng Dật tuyệt vọng.

Tại thời điểm này, còn không thể quên đi ước nguyện ban đầu, cũng rất khiến lòng người cảm động.

Mễ Nhạc cũng không chê Đồng Dật phá bầu không khí, cứ như đang vuốt ve một con chó bự, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng Đồng Dật.

"Cậu không cần phải có gánh nặng trong lòng, có thể qua vài ngày tôi sẽ thích người khác, dù sao cảm xúc cũng là thứ không thể khống chế được."

Đồng Dật lập tức ngẩng đầu nhìn Mễ Nhạc: "Cậu còn rất đa tình hả?"

"Tôi cũng không biết tôi có đa tình hay không, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy như vậy, tôi thậm chí không biết cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu, có thể là qua hai ngày tôi sẽ không thích nữa, cũng có thể là sẽ rất lâu mới không thích nữa. Ai biết được......"

"Cậu cmn nếu dám..." Đồng Dật nói đến một nửa, người trong lòng ngực đã không thấy tăm hơi.

Hắn không đợi bản thân bị truyền tống đến không gian của mình, cũng tỉnh theo luôn.

Mễ Nhạc mở to mắt, liền nhìn thấy Lý Hân đang vô tội ngồi trên mặt đất, mắt nhìn nhìn xung quanh.

Bên cạnh Lý Hân còn có một đống đồ vật, có vẻ như bị đánh rơi.

"Sao vậy?" Đồng Dật mở to mắt, vẫn còn mơ màng.

"Tớ đang xuống giường, kết quả dưới gầm giường có một chai nước khoáng, tớ dẫm trúng, không đứng vững nên ngã."

Mễ Nhạc cùng Đồng Dật không nói chuyện.

Đêm qua cúp điện, thời điểm Đồng Dật giúp Mễ Nhạc tìm nước khoáng, nói không chừng làm rơi một chai mà không chú ý, hôm nay liền gây họa.

Lý Hân đỡ lan can đứng dậy, xoa xoa mông đau: "Đánh thức các cậu hả?"

Thật đúng là thiên sứ nha, bọn họ gián tiếp làm Lý Hân té ngã, Lý Hân còn ở đó mà quan tâm bọn họ, làm cho cả hai cảm thấy áy náy.

"Cũng nên dậy rồi." Mễ Nhạc trả lời.

"Chai nước có thể là do tớ làm ngã, xin lỗi, hiện tại là mấy giờ rồi." Đồng Dật mơ mơ màng màng hỏi.

"Không có việc gì, không ngã đau lắm đâu, bây giờ là 5 giờ rưỡi rồi." Lý Hân trả lời.

"Còn sớm như vậy, tớ ngủ thêm một lát." Đồng Dật nói xong liền nằm xuống ngủ.

Mễ Nhạc ngồi dậy, sửa sang lại giường đệm một chút.

Lý Hân đang ở trong nhà vệ sinh, Mễ Nhạc cũng không thúc giục, cầm kịch bản bắt đầu học thoại.

Sáng nay cậu không có tiết, vẫn luôn ở trong phòng ngủ học thoại, khi Tả Khâu Minh Húc gọi điện thoại kêu cậu đến thì đã qua giờ ăn sáng.

Cậu muốn đến văn phòng hội học sinh, nên phải đi qua phòng tập của đội bóng chuyền.

Vừa đến gần, cậu liền nhìn thấy các thành viên của đội bóng đang tập trung chạy bộ buổi sáng. Đồng phục toàn là màu đen trông giống như một nhóm "ác nhân", chạy đến khí thế ngút trời.

Khi Mễ Nhạc đi qua họ, cậu nhìn thấy huấn luyện viên của Đồng Dật.

Huấn luyện viên cũng là một người đàn ông cao lớn, dù sao cũng là cựu thành viên đội tuyển quốc gia, thân hình cũng không hề kém cạnh.

Đội bóng chuyền nhìn thấy huấn luyện viên thì đồng loạt hô lên: "Huấn luyện viên! Em muốn chơi bóng rổ."

"Cút đi cho tôi!" Huấn luyện viên nghe vậy thì tức giận đến mức nổi điên.

Một lúc sau, Đồng Dật nhìn thấy Mễ Nhạc, quay lại nhìn chằm chằm Mễ Nhạc nửa ngày.

Mễ Nhạc nhận ra ánh mắt của Đồng Dật, tiếp tục bình tĩnh đi qua.

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ngay lập tức chân trái vướng chân phải, ngã vào người bên cạnh.

"Đồng Dật, buổi sáng làm gì thế? Có phải thích ngã vào ngực người khác lắm không? Chân của cậu quá nhỏ, đứng không vững hả?" Huấn luyện viên nhìn thấy dáng vẻ của Đồng Dật, nhịn không được mắng một câu.

"Huấn luyện viên, thầy đang body samsung đấy!" Đồng Dật kháng nghị.

"Cậu nói nhiều thế, tôi nằm mơ cũng thấy cậu ở trong mơ nói chuyện huyên thuyên!"

"Huấn luyện viên, đừng mơ thấy em, em sợ!" Đồng Dật sợ đến mức chạy nhanh đi, cũng không dám nhìn Mễ Nhạc nữa.

Mễ Nhạc đi qua họ, sau khi bước vào tòa lầu, cậu đột nhiên dừng lại.

Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ pha lê, đột nhiên thở dài.

Nếu Đồng Dật biết cậu mỗi ngày đều mơ thấy hắn, nội dung còn đặc biệt thái quá, hắn sẽ nghĩ gì?

Chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm nhỉ?

*

Sau khi kết thúc khởi động, Đồng Dật đi đến trước mặt 1 mét 8.

1 mét 8 vẫn đang mải mê ăn thạch trái cây, thấy Đồng Dật đến thì hơi bực bội.

Đồng Dật lập tức sờ sờ bụng 1 mét 8.

"Đội trưởng, có chuyện gì không?" 1 mét 8 bực bội hỏi.

"Thấy cậu không có việc gì thì tớ yên tâm rồi."

"Hả?"

"Không có gì, không có gì."

"Ồ......"

"Tớ hỏi cậu một chuyện." Đồng Dật đột nhiên nghiêm túc lên.

1 mét 8 không tự giác mà nghiêm túc theo Đồng Dật, hỏi: "Chuyện gì?"

"Thích một người là cảm giác thế nào?"

"Cút đi."

Đồng Dật liền thầm nghĩ rồi làm động tác "OK", hắn đi tìm chó độc thân chuyên nghiệp để hỏi về chuyện này, đúng là ngược cẩu.

Nghĩ vậy, hắn liền tìm đến hai mét mốt, dù sao cậu ta cũng có kinh nghiệm yêu đương.

"Lúc cậu thích bạn gái, cảm giác thế nào?" Đồng Dật hỏi hai mét mốt.

"Hãi hùng khiếp vía."

"Có ý gì?"

"Cô ấy không nói gì thì tớ đã sợ hãi rồi. Cô ấy trừng mắt nhìn tớ một cái, tớ càng sợ hơn. Gửi tin nhắn cho cô ấy mà cô ấy không trả lời sau 30 phút, tớ lại bắt đầu kiểm điểm bản thân có phải đã làm gì sai mà chọc cô ấy giận không."

"Đến mức này sao?"

"Đúng là như vậy."

Đồng Dật cảm thấy mình căn bản không thể tìm ra bất kỳ câu trả lời nào.

Hắn nhìn thấy Mễ Nhạc hoàn toàn không có loại cảm giác này.

Nhìn thấy Mễ Nhạc liền tức giận, nhìn thấy Mễ Nhạc không kiên nhẫn với mình liền càng tức giận hơn, đặc biệt là nhìn thấy Mễ Nhạc cười, hắn lại tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

Nếu đây là tình yêu, thì quả thật là cảm động trời xanh.

Đồng Dật lại đổi một người khác để hỏi, tìm được Diệp Hi Nhã rồi hỏi: "Cậu cảm thấy thích một người là cảm giác thế nào?"

"Muốn sinh con cho cậu ấy!" Diệp Hi Nhã không chút do dự trả lời.

Đồng Dật lập tức phủ nhận.

Không! Hắn không muốn sinh Hello Kitty cho Mễ Nhạc!

Có vẻ như hắn không thích Mễ Nhạc.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nếu nhìn thấy một người liền đặc biệt muốn ôm, đây là vì sao?"

"Nếu nhìn thấy một người liền muốn ôm, đó là lưu manh. Nếu nhìn thấy một người đặc biệt muốn ôm, đó là thích." Diệp Hi Nhã trả lời.

"Tiếng Hán thật sự bác đại tinh thâm..." Đồng Dật cảm thán một câu sau, nhịn không được nhíu mày, "Nhưng ngoài muốn ôm ra mà không có cảm giác nào khác."

"Vậy đổi góc nhìn, nếu người đó trước mặt cậu hôn người khác, cậu có ghen ghét không, có cực kỳ tức giận, còn cảm thấy mất mát nữa." Diệp Hi Nhã tiếp tục hỏi Đồng Dật.

Đồng Dật thật sự cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời: "Nói không chừng tớ sẽ trực tiếp chém người."

"Nếu hiện tại cậu đang nghĩ đến người đó, chính là cậu thích người đó." Diệp Hi Nhã đột nhiên nói một câu kinh người.

Trong đầu Đồng Dật nghĩ đến chính là Mễ Nhạc.

Lập tức liền sững sờ cả người.

"Thế nào, có thích người đó không?" Diệp Hi Nhã cười hì hì hỏi Đồng Dật.

"Sao... Sao có thể."

"Cũng đúng, bên cạnh cậu cũng chưa có người con gái nào." Diệp Hi Nhã trả lời một cách đương nhiên, dường như quên mất mình cũng là một người con gái.

Đồng Dật lâm vào một trong những lần tự hỏi gian nan nhất trong đời.

Hắn có thích Mễ Nhạc hay không?

Hắn có phải là một kẻ thất bại không, khi bị người ta ngược đến choáng váng, lại đột nhiên thích đối thủ một mất một còn?

Không có khả năng a~.

Hắn đứng đối diện với bức tường, dùng trán áp vào tường, suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên kêu lên một tiếng: "A!!! Cái quái gì vậy!"

Tại sao lại là Mễ Nhạc chứ?

Chuyện khó khăn như vậy, hắn căn bản không thể tiến tới được?

Càng nghĩ càng đau đầu, hắn dứt khoát bắt đầu đập đầu vào tường.

Huấn luyện viên đi tới, nhìn chằm chằm vào bộ dáng lạ lùng của Đồng Dật, không nhịn được hỏi: "Tường chọc ghẹo cậu hả, sao cậu lại ngược đãi nó như vậy?"

"Huấn luyện viên..." Đồng Dật quay đầu nhìn huấn luyện viên với vẻ mặt đáng thương, kêu lên một tiếng.

"Có gì nói đi."

"Em thực sự thích đánh bóng chuyền."

"Đi huấn luyện cho tôi!" Huấn luyện viên hét lớn một tiếng.

Đồng Dật lập tức chạy chậm đến chỗ tập.

Nhưng hôm nay hắn liên tục mắc sai lầm, thậm chí còn té xuống đất, khiến huấn luyện viên tức giận đến mức nghiến răng.

"Cậu về nhà đi, nghỉ ngơi cho tốt, đừng ở đây thêm phiền nữa." Huấn luyện viên quyết định cho Đồng Dật về phòng ngủ.

Đồng Dật thở dài rời đi, vẻ mặt vẫn còn có chút do dự.

Huấn luyện viên ít nhiều cũng quan tâm Đồng Dật, ông hỏi hai mét mốt: "Cậu ấy sao vậy?"

"Chắc là do lớn lên, rơi vào tình trạng bối rối giống như Tư Lê, trong lòng khó chịu vì không tìm được đối tượng."

"Vậy thì đi tìm một cô gái trong đội bóng chuyền nữ đi, không được thì đi tìm một cô gái trong đội bóng rổ, đều rất xinh đẹp."

"Thầy không biết, các cô gái trong đội bóng chuyền nữ và đội bóng rổ đều đều là anh em của Đồng Dật. Hơn nữa, họ còn ngại Tư Lê thấp bé."

"Vậy thì sao không đi tìm một cô gái trong khoa nghệ thuật đi? Đều rất xinh đẹp."

"Chắc là không được, Đồng Dật không hợp với gái khoa nghệ thuật đâu."

"Tuổi trẻ tài cao, lại như dính phải lời nguyền bị ế."

*

Đồng Dật không còn bối rối về việc mình có thích Mễ Nhạc hay không, hắn bắt đầu quan tâm đến khái niệm đồng tính.

Sau khi trở về phòng ngủ, hắn hiếm khi chơi game mà bắt đầu tìm hiểu các loại thông tin.

Hắn đến trang web "Đã biết sao?" để hỏi: "Cùng con trai yêu đương là như thế nào?"

Sau đó không lâu, có người đã trả lời:

"Nam nam và nam nữ vốn không có nhiều điểm khác biệt, chỉ là vấn đề yêu thích mà thôi, đều có thể hẹn hò. Nếu không biết gì thì có thể đi đến Tấn Giang để đọc truyện đam mỹ tìm cảm giác."

Cũng chính bởi vì câu trả lời không đáng tin cậy này đã khiến Đồng Dật rơi vào vạn kiếp bất phục.

Hắn đã thực sự đi đến trang web, tìm kiếm: "Yêu đương cùng người có nhiều chuyện khó ở."

Nhưng lại không tìm thấy gì.

Quả nhiên không ai thích yêu đương với một người nhiều chuyện khó ở.

Vì vậy hắn mở bảng xếp hạng ra, đọc ba chương đầu tiên của tiểu thuyết đầu bảng, liền bỏ qua.

Nam chính không phải là người khó ở.

Đọc chương đầu của tiểu thuyết thứ hai rồi bỏ qua.

Nam chính hóa ra là một người đáng yêu, ngốc nghếch, yếu đuối, hắn không thích loại này.

Hắn mở tiểu thuyết thứ ba ra, nam chính là một người độc miệng. Hắn bĩu môi, thôi bỏ đi, xem tiếp vậy, chắc cũng khó tìm được người khó ở hơn Mễ Nhạc.

Vì vậy hắn tiếp tục đọc, lúc liếc mắt nhìn trời đã là chạng vạng.

Lúc đọc đến đoạn hay nhất, hắn thậm chí còn đi tìm tài khoản Weibo của tác giả, sau khi đọc xong, hắn đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc phát hiện rằng...

Cái quái gì vậy, đàn ông cũng có thể làm được tới như vậy?

Còn rất gợi tình.

Hắn bụm mặt, chìm vào ảo tưởng...

Nếu Mễ Nhạc kêu rên như vậy... Nếu hắn có thể làm như vậy với Mễ Nhạc... Mễ Nhạc sẽ có bộ dạng như thế nào đây...

Nghĩ đến đó, máu mũi đều chảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.