Chương 147: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (20)
“Đừng như vậy……” Elvis nghiến răng, cố nín thở nhưng không thể ngăn mình hít vào. Mỗi hơi thở đều tràn ngập một mùi hương nồng nàn, mê hoặc.
Nguy Dã rõ ràng chẳng hề làm gì, hắn nghiêng nghiêng đầu, hoang mang hỏi: “Đừng thế nào?”
Yết hầu của Elvis khẽ lăn lên xuống, nhưng anh không nói một lời.
“Có phải anh nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ trong ảo cảnh không?” Nguy Dã hỏi, ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn, nhịn không được vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vùng nhô lên ở cổ.
Bị kích thích mạnh mẽ, Elvis bật ra một tiếng rên khẽ, làm hắn sợ tới mức rút tay về.
“Thực xin lỗi!” Hắn lúng túng day nhẹ mấy ngón tay mình: “Tôi phải làm gì mới giúp được anh?”
Elvis gắng gượng nói: “Tránh xa tôi ra là được.”
“Ò.” Nguy Dã cảm thấy mình đã gây rắc rối, lặng lẽ lùi lại vài bước, ngồi xuống chiếc bàn gần đó. Do dự một chút, hắn hỏi: “Ảo giác của anh đã bị phá vỡ rồi phải không? Vậy sao anh còn khó chịu đến thế?”
Người đàn ông trên giường đưa tay che mắt, giọng khẩn thiết:“Đừng nói nữa.”
Nguy Dã: “…… Ò.”
Nhưng trong khoảng lặng ấy, ánh sáng và bóng tối trong tâm trí Elvis lại càng rõ rệt hơn. Y nhận ra mình không tài nào bình tĩnh lại được.
Trong ảo ảnh trước đó, Elvis không hề thấy cảnh tượng kinh hoàng nào, mà chỉ là một màn phóng túng trụy lạc. Tên bán thú nhân kia đem Simon ôm vào trong ngực, bàn tay lần xuống eo thon của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/4271936/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.