Chương 146: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Pháp Sư Vong Linh (19)
Mọi người ở đó sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất. Ai cũng tưởng rằng Ám Tinh Linh Vương đã chết, sợ bị liên lụy, quỳ rạp trên mặt đất run bần bật.
Không ai dám ra mặt cầu tình, trong cái tĩnh lặng chết chóc ấy, ngay cả hơi thở dường như cũng biến mất. Chỉ có Ngua Dã để lộ vẻ lo lắng. Christopher thấy thế ánh mắt càng trầm, chẳng biết vì sao, y nhìn thấy có người đụng vào Nguy Dã, trong lòng liền trào ra phiền muộn dị thường.
-- tựa như người vốn nên hoàn toàn thuộc về y nhưng bị người khác chạm vào, y lại vì nguyên nhân nào đó mà không thể không thỏa hiệp chịu đựng.
Nhưng vì sao y phải nhịn? Đối với Thần Hắc Ám mà nói, muốn giết một người chẳng cần lý do, tuy chính y đều không rõ nguyên nhân, lại càng không có lý do để nhẫn nhịn.
Azman thở dốc, nuốt ngụm máu trong miệng, giữ vẻ bình tĩnh, biết rõ mà cố hỏi: "Chủ Thần bớt giận, xin hỏi tôi đã làm sai điều gì chọc giận ngài?"
Christopher thậm chí chẳng buồn đáp một lời. Luồng sát khí dồn thẳng về phía Azman khiến hắn rên rỉ vì đau đớn.
Đúng lúc này, Nguy Dã cử động.
Hắn quỳ xuống giống như những người khác, khuôn mặt vừa sợ hãi vừa có chút lo âu: "Chủ Thần, vì sao Ngài lại trừng phạt anh ấy? Azman...... Vẫn luôn rất thành kính phục vụ Ngài."
Tâm trạng Christopher càng thêm u ám, giọng nói trầm thấp vang lên trong lòng Nguy Dã: "Đứng lên."
"Tôi không dám." Nguy Dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/4271935/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.