Trong lúc đi về phía trước, hai bên giới thiệu ngắn gọn với nhau, Nguy Dã chỉ nói mình là một pháp sư kiến tập bình thường.
"Vậy mà cậu dám vào Tinh Linh Chi Sâm hái thuốc cho bạn mình, thật là dũng cảm." Elvis dịu dàng nói: "Với vết thương của Eddie, còn phải làm phiền cậu thêm chốc lát."
Eddie được hai người nâng cố sức mà đi về phía trước, anh vừa rồi đã uống thuốc mà bản thân luôn mang theo, nhưng so với ma pháp trị liệu quang hệ, tốc độ hiệu dụng của thuốc có thể nói là chậm hơn nhiều.
Nguy Dã nghĩ tới cái gì, tay sờ bên hông, lấy ra một viên thảo dược: "Trên người tôi còn có cái này, cho anh ta dùng."
Thuốc này là làm cho Eugene, còn dư một viên, vừa lúc bây giờ có thể sử dụng.
Elvis tự mình mài nhỏ thảo dược, cúi người giúp Eddie đắp lên miệng vết thương.
Kỵ sĩ Eddie tương đương thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm ơn, nếu không phải không tiện cử động thì chắc đã làm một cái đại lễ, Elvis lắc đầu nói: "Anh bị thương cũng là vì bảo vệ tôi, không cần phải cảm kích như vậy."
Lấy con mắt nhìn người của Nguy Dã, có thể nhìn ra vị Quang Minh Thánh Tử này đúng là một người tốt tâm tính lương thiện.
...... Nói thật, còn không bằng hư một chút đâu.
Thảo dược mà Nguy Dã mang theo làm lý do lúc trước nói ra càng thêm đáng tin, hơn nữa nhận được trợ giúp từ đối phương, Elvis có qua có lại: "Simon, lúc rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3563919/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.