Chương trước
Chương sau
Lửa đạn liên miên, Ô Chiến không chút do dự mà muốn đuổi theo, nhưng bị Vu Thành kéo lại.

Sức lực của Ô Chiến quá lớn, Vu Thành thiếu chút nữa bị kéo ngược. Hòn đá ở phía trước rơi xuống, tro bụi bay vào mắt, anh ta gân cổ lên rống: "Ngài chưa mặc cơ giáp liền chạy theo, là không muốn sống nữa?!"

Đúng rồi, y nên mặc cơ giáp rồi cướp người về, hỏi rõ xem thế nào, mà không phải như oán phu bị vứt bỏ.

Đôi mắt Ô Chiến nhìn chằm chằm cơ giáp màu xanh thẳm đã mang Nguy Dã đi, ấn xuống trang bị cơ giáp: "Cậu theo tôi."

Vu Thành cũng từng cùng y tập luyện điều khiển cơ giáp loại nặng. Cơ giáp màu xanh thẳm đang ở trên không trung chiến đấu với quân phản loạn, Ô Chiến bay tới.

Nhưng khi cơ giáp của y bay lên, nhanh chóng gặp phải kẻ địch, biểu tượng ác ma của quân phản loạn xuất hiện trước mắt, Ô Chiến đang tức giận mà không có nơi giải tỏa, giơ tay bắn một phát súng, nổ nát nửa thân máy của đối phương.

Cứ như vậy, ngược lại càng bị nhiều người vây công.

Ô Chiến bắt buộc phải chiến đấu với quân phản loạn, nhìn thoáng qua cơ giáp màu xanh thẳm nơi xa, chỉ thấy thao tác phối hợp hài hòa, mỗi một động tác đều vô cùng mạnh mẽ, tràn đầy sát khí.

Hiển nhiên, hai người điều khiển không chỉ là cao thủ, mà còn phối hợp cực kỳ ăn ý.

Có một số kỹ xảo chiến đấu cùng động tác nhỏ, Ô Chiến vô cùng quen thuộc --

Đó là dấu vết thao tác của Nguy Dã.

Khí huyết dâng trào.

Trước đó, y vô cùng chờ mong được cùng Nguy Dã sóng vai trên sân thi đấu, lúc này, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cùng một Alpha khác thân mật hợp tác!

Tình hình dần được khống chế, thấy cơ giáp màu xanh thẳm muốn bay xa, Ô Chiến lập tức đuổi theo.

Nhưng thân máy chợt dừng, ngừng ở giữa không trung, y nhìn sang vị trí điều khiển bên cạnh, nóng nảy nhíu mày: "Vu Thành, cậu làm gì vậy?"

Vu Thành lại lo lắng nói: "Lão đại của tôi, ngài nhìn kỹ xem, quân hàm của cơ giáp kia rất cao! Các binh lính đều đang nghe theo sự chỉ huy của anh ta!"

"Là ai cũng được." Đôi mắt Ô Chiến tràn đầy lửa giận: "Bên trong có Omega của tôi!"

"Tôi biết!" Vu Thành vô cùng đau đớn: "Nhưng ngài không thấy rõ sao, là cậu ấy chủ động đi theo!"

"Tôi phải cướp người về!" Ô Chiến hai mắt đỏ bừng.

Vu Thành gấp đến mức nhéo cổ áo y, rống giận: "Mẹ nó ngài muốn bị bắt sao? Phi thuyền Chúc Long phải làm sao?!"

Núi lửa sắp bùng nổ chợt bị chặn lại.

Thủ lĩnh tinh tặc tựa như một con thú bị nhốt, từ trong cổ họng tanh ngọt nói ra một chữ: "Đi."

Cuối cùng nhìn một cái, cơ giáp xanh thẳm cất cánh, như một con đại bàng trên trời cao, bay khỏi tầm mắt y.

*

Nguy Dã vô cùng vui sướng, đại sát tứ phương.

Louis ở bên cạnh, ánh mắt hơi tỏa sáng, phối hợp với thao tác của hắn.

Y biết Nguy Dã là cấp 2S, nhưng chưa nghĩ tới việc hắn biết sử dụng cơ giáp, còn điều khiển rất tốt.

Quân hàm thiếu tướng của Louis là dựa vào quân công đao thật kiếm thật mà có được, y từng lên chiến trường, từng tiêu diệt tinh tặc, trải qua vô số lần chiến đấu, nhưng đây là lần đầu tiên vui sướng thế này.

Ai mà chẳng thích đồng đội như này, huống chi...... Người ở vị trí điều khiển bên cạnh là Omega.

Tinh thần lực va chạm, khi đạt tới cùng tần số thì như được giao hòa, mang đến một cảm giác sung sướng kỳ diệu khó có thể diễn tả được.

Cơ thể Louis không tự kìm hãm được mà đổ mồ hôi, tinh thần lực giao hoà, ở ý nghĩa nào đó mà nói thì đó là tiếp xúc thân mật hơn so với tiếp xúc thân thể.

Cũng...... Càng dễ dàng đạt được khoái cảm, như ngọn nguồn dây thần kinh bị trực tiếp chạm vào.

Thậm chí cảm xúc của đối phương cũng được truyền tới thông qua tinh thần lực, thật sự tâm linh tương thông.

"Ôi hahaha, tôi thật giỏi mà." Nguy Dã tinh thần phấn chấn, trong đầu còn đệm nhạc cho chính mình, cảm thấy bản thân còn có thể quét ngang một cái chiến trường.

Trong đám quân địch màu đen, cơ giáp xanh thẳm như một thanh kiếm, đem mây đen xé tan, những nơi đi qua, lại có thêm một cái đầu của quân phản loạn bị đánh rớt.

Khe hở phía sau khu điều khiển, Hải Sâm ngồi cùng phó quan của Louis, đúng ra phó quan bị Omega thay thế chỗ còn thấy không hài lòng, lúc này bị cảnh tượng như phim điện ảnh này làm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Kẻ đột nhiên xuất hiện là vị nào vậy, sao có thể mạnh đến thế?

Anh ta lặng lẽ hỏi Hải Sâm: "Em trai, các em có lai lịch gì nha? Vị cao thủ Beta này từng là quân nhân à?"

Hải Sâm đã quen với việc như thế này, chỉ bình thản nhìn anh ta một cái: "Hỏi cấp trên của anh."

Phó quan còn tưởng rằng là nhân vật bí mật được quân đội bồi dưỡng, bộ dáng như ngầm hiểu, làm động tác kéo khóa miệng.

Truy kích tàn binh đang tán loạn, cơ giáp bay vào vũ trụ, bắn rớt quân địch cuối cùng trong mắt, Louis ngắn gọn gửi kết thúc nhiệm vụ cho cấp dưới, nhìn về phía Nguy Dã.

Cơ giáp xanh thẳm ngừng trong vũ trụ, bối cảnh dưới chân là tinh cầu cùng ngân hà lộng lẫy.

Ánh đèn chiếu vào sườn mặt tinh xảo của Omega, nhịp tim của thiếu tướng đập càng nhanh, đôi mắt xanh thẳm của y mang ý cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhận ra điều gì.

Omega đã dùng thuốc ức chế, pheromene không có tiết ra ngoài, sau khi tinh thần lực giao hoà thì y mới phát hiện khác thường.

Louis đồng tử co rút lại: "Sao cậu lại bị đánh dấu?"

Nghe thế, phó quan bị sặc đến ho khan.

Gì vậy trời, bị đánh dấu...... Vậy hắn không phải Beta, là Omega? Thiệt hay giả?

Anh ta kinh ngạc nhìn về phía người trong cuộc bên cạnh, vẻ mặt Hải Sâm vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ khi nghe thấy hai chữ "Đánh dấu", đáy mắt hiện lên một tia âm u.

Phó quan lại lau đôi mắt nhìn về phía Nguy Dã, bỗng nhiên phát giác vẻ bề ngoài của đối phương đúng là quá mức xinh đẹp, cái cổ thon dài ở dưới ánh đèn như phát sáng.

Mà trưởng quan của anh từ trước đến nay không tới gần sắc đẹp, lúc này lại nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt trầm đến làm người ta sợ hãi: "Là ai?"

Nếu là ở chiến trường, vị thiếu tướng sấm rền gió cuốn này chắc là muốn giết người. Phó quan đã quá hiểu tính y, nên không khỏi khẩn trương, lại thấy Omega vẫn bình tĩnh, cũng chẳng hề có vẻ ngượng ngùng, giống như người bên cạnh chỉ đang hỏi hắn buổi sáng ăn gì.

Nguy Dã theo bản năng sờ sau cổ, cười: "Bị anh phát hiện rồi."

"Là ai, là tinh tặc, đúng không?" Louis cố gắng đèn nén giọng nói tới khàn.

Không ai biết trong lòng y lúc này đang nổi bão.

Y nghĩ đến là chính mình tự tay đẩy Omega vào hoàn cảnh nguy hiểm, nghĩ đến gần đây y bận việc điều tra quân phản loạn, không có kịp thời nhận tin tức từ Nguy Dã, nghĩ đến mình quá mức tự phụ, lại yên tâm để một Omega đến địa bàn của tinh tặc nằm vùng......

Y rũ mắt, đôi mắt xanh dịu dàng trở nên âm trầm, như xoáy nước trong đại dương sâu thẳm, như mưa gió sắp đến.

Lần đầu tiên Nguy Dã thấy sắc mặt Louis kém như vậy, có chút lo lắng hỏi 001: "Anh ta sẽ không đi tìm Ô Chiến để liều mạng chứ?"

Tuy rằng người trên phi thuyền Chúc Long là tinh tặc, nhưng lại không mất hết nhân tính như Duarte, chỉ hành sự ở khu vực màu xám, chiếm cứ địa vị cao trong các tinh tặc, cũng có lợi cho việc ổn định thế lực khắp nơi, cho nên Liên Minh vẫn chưa xuống tay với phi thuyền Chúc Long.

Khoảng thời gian trước, việc phi thuyền Chúc Long cho nổ phi thuyền N-11 đã được Nguy Dã rửa oan, hiện tại phải là thời điểm an toàn.

Đừng vì hắn, mà làm 001 giết hại lẫn nhau.

Quả nhiên, 001 sau khi phân tích đưa ra đáp án: "Sát khí của Louis đang tăng lên, khả năng đối đầu với Ô Chiến là 50%."

Ôi trời, nên làm thế nào mới đúng đây.

Nguy Dã mềm giọng nói: "Louis, là ai không quan trọng......"

"Sao không quan trọng?"

Nguy Dã: "Thật sự không sao, này chỉ là......"

Lời giải thích còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe phía sau truyền tới giọng nói lạnh băng của Hải Sâm: "Anh còn mặt mũi hỏi? Là anh để cậu ấy đến phi thuyền Chúc Long."

Nguy Dã: "Này chỉ là tạm thời......"

Louis: "Cũng là vì cứu cậu." Thiếu niên dùng pheromene công kích tới, y không muốn trốn tránh trách nhiệm, cũng nhịn không được trả lời lại một cách mỉa mai.

Nguy Dã: "Nghe tôi nói......"

Ánh mắt Hải Sâm ám trầm, khí áp càng thấp: "Tôi thà......"

"Cả hai đều im lặng hết cho tôi!" Lúc này, đổi thành Nguy Dã cắt ngang. Hắn tức giận hung hăng đập bàn điều khiển: "Có thể để tôi nói không!"

"......" Hai người đang đối chọi gay gắt đồng thời tắt lửa.

Phó quan bị pheromene của hai Alpha cấp S làm khó thở, run lập cập, dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía Nguy Dã.

Thật mạnh mẽ, khó trách thiếu tướng trước kia không tìm Omega, thì ra sở thích của y đặc biệt như vậy.

Tương phản với sức mạnh, vẻ bề ngoài của Omega lại mềm mại tinh tế, bàn tay trắng nõn đập xuống bàn, lại làm người ta nhịn không được mà lo lắng hắn sẽ đau.

Hai người lúc nãy còn đang tranh cãi không hẹn mà cùng nhìn về phía lòng bàn tay đỏ ửng của hắn.

Louis xúc động muốn giúp hắn xoa xoa, ngón tay giật giật, nắm chặt bàn tay. Mà Hải Sâm không chút do dự đứng dậy, ngồi xổm bên chân Nguy Dã, nắm lấy tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn: "Anh, anh đừng tức giận, là tôi sai."

Không gian ở vị trí điều khiển khá chật chội, thiếu niên ngồi xổm ở lối đi nhỏ hẹp, sợi tóc rũ xuống.

Như động vật nhỏ vì để chủ nhân hết giận mà chủ động chui vào lồng sắt.

Nguy Dã bị đánh trúng trái tim của người làm cha, trong lòng thét chói tai, bề ngoài rụt rè mà xoa đầu sói con.

Hắn hắng giọng, từng câu từng chữ rõ ràng tiếp tục nói: "Này chỉ là đánh dấu tạm thời, đối phương không có cưỡng ép tôi, ngược lại là giúp tôi. Tôi không cần ai giúp tôi báo thù, hiểu rõ sao?"

Yên tĩnh không một tiếng động.

Nguy Dã nhìn về phía Hải Sâm, thiếu niên nghiến quai hàm, rốt cuộc vẫn nghe lời hắn, trả lời: "Tôi đã hiểu."

"Ngoan." Nguy Dã cười, ngay sau đó nhìn về phía Louis ở bên cạnh.

Louis mấp máy môi, rũ mắt không nói, đột nhiên, chân y bị đá nhẹ một cái.

Nguy Dã dùng mũi chân chọt chọt chân y, thúc giục: "Thiếu tướng?"

Chưa bao giờ cùng Omega có tiếp xúc thân mật như này, cơ bắp Louis căng chặt, gật gật đầu.

Nguy Dã hài lòng nở nụ cười, hắn vui sướng nói: "Vậy nhiệm vụ lần này của tôi hoàn thành xuất sắc. Thiếu tướng, anh đã đồng ý tăng thù lao gấp đôi cho tôi, nhớ chuyển tiền nha."

"Cậu yên tâm." Louis dừng một chút: "Cậu có thể như vừa rồi, trực tiếp gọi tên của tôi......"

Lời còn chưa dứt, bên tai lại vang lên một thanh âm. Nguy Dã bỗng nhiên lại dùng bàn tay trắng nõn đập lên bàn điều khiển, thế mà nói ra lời thô tục: "Mẹ kiếp! Tiền của tôi!"

Hai người kia khẩn trương: "Sao thế?"

Nguy Dã khóc không ra nước mắt: "Xong rồi, lúc đi tôi quên lấy theo chiến lợi phẩm."

Louis nghi hoặc: "Chiến lợi phẩm gì?"

"Trong lúc làm tinh tặc, từ trên phi thuyền của Duarte lấy được!" Hắn khoa tay múa chân một chút: "Một viên ngọc lục bảo lớn như này, giá còn cao hơn tiền thù lao nhiệm vụ!"

Hắn hầm hừ, đuôi mắt ửng đỏ, có thể thấy được là đang đau lòng biết bao.

Louis chẳng cần nghĩ ngợi, nói lấy tiền túi bồi thường cho hắn, lại nghe Hải Sâm đồng thời nói: "Sau này tôi kiếm cho anh."

Louis chợt đừng, ánh mắt đảo qua vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên, đôi mắt xanh nheo lại.

Nếu là kẻ khác có lẽ chỉ mạnh miệng, nhưng với thân phận của đối phương...... Một viên đá quý thật sự không đáng là gì.

Wow, cả hai đều đưa cho hắn?

Kẻ lừa đảo tham lam suy tư một chút, thật muốn có cả hai phần nha, vậy là một viên đá quý lớn gấp đôi, hehe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.