“Do tôi, tôi thay đồ cho anh ấy. Tôi tưởng đó là quần áo của anh ấy.”
Nguy Dã xấu hổ mà giải thích dùm Cố Thanh Hoài, nghe vào trong tai Cố Thanh Hoài, lại làm ánh mắt y tối sầm.
Tối hôm qua Nguy Dã xách theo đồ ăn, gõ cửa phòng y trước, thì ra chẳng phải tìm y, mà là…… Nhớ nhầm phòng.
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, lông mi thẳng tắp ở hốc mắt đánh hạ một bóng ma, Nguy Dã cảm giác eo mình bị y siết chặt.
Sáng tinh mơ, lưng dựa vào lòng ngực của người đàn ông ở phía sau, Nguy Dã cảm thấy mình bị thứ gì đó đâm trúng, hắn trợn tròn mắt, sau khi nhận ra thì hai má đỏ ửng, vừa ngây ngô vừa mê người.
Càng tệ hơn đó là, gương mặt đẹp trai của người đàn ông phía trước đột nhiên phóng to, Cố Thanh Nguyên tiến sát lại, một nụ hôn rơi xuống môi hắn.
Cố Thanh Nguyên mặt mày hơi cong, nói: “Nụ hôn buổi sáng.”
Eo Nguy Dã lại bị siết chặt, hắn bị kéo về phía sau, rời xa Cố Thanh Nguyên.
Cố Thanh Nguyên hơi mỉm cười, đối diện với ánh mắt u ám của anh trai, bên môi chứa ý cười ôn hòa, dường như không khiêu khích, nhưng mỗi hành động đều tràn ngập ý khiêu khích Cố Thanh Hoài.
Bầu không khí giằng co kì lạ, Nguy Dã bị kẹp giữa hơi thở của hai người đàn ông, hơi nóng như muốn luộc chín hắn.
Thật tuyệt khi đối mặt với một người đàn ông đẹp trai, nhưng hai gương mặt giống nhau thì lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/3318993/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.