Không ai có thể nhìn rõ nhau, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
Trong phó bản chỉ có một mình Nguy Dã, bây giờ trên giường lại có hai người.
Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên còn tưởng rằng là tìm lộn phòng, nhưng mà bọn họ nghe thấy tiếng của Nguy Dã, mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh ngủ: "Anh Cố?"
Cố Thanh Hoài thấp giọng nói: "Là tôi."
Cố Thanh Nguyên cũng nói nhỏ: "Tiểu Dã, chúng tôi tới cứu cậu."
Hai người đều nghĩ người còn lại nằm trên giường là quỷ, giọng của Nguy Dã cũng không có vẻ sợ hãi, chắc là còn chưa biết gì.
Không hẹn mà cùng lựa chọn yên lặng tới gần, sợ đột nhiên nói ra làm hắn giật mình.
Chợt nghe một tiếng cười, giọng nam xa lạ ở phía ngoài giường. Cố Thanh Hoài kéo y xuống giường.
Du Thước tiếp đất một cách điêu luyện, đồng thời có hai tiếng gió trái phải đột kích, ba người nghe thanh âm để xác định vị trí, chiến đấu trong bóng tối.
Nguy Dã: "......"
Nguy Dã: "Chờ đã, đều là người một nhà!"
Tiếng đánh nhau hơi ngừng, cặp song sinh một trước một sau chặn đường ra của Du Thước: "Anh là ai?"
Càng quan trọng là...... Vì sao ở trên giường Nguy Dã?
Du Thước xoa bả vai: "Hai đánh một, không công bằng."
"Hỏi anh đó." Cố Thanh Hoài nhìn chằm chằm y.
"Anh ta tên Du Thước, là bạn của tôi, tới giúp tôi." Nguy Dã xốc chăn gấm trên người lên rồi xuống giường.
Đồng đội ngủ chung có vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474521/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.