Ánh mắt Nguy Dã kinh ngạc: “Anh là Số 1 tiên sinh?”
Nhanh như vậy liền thừa nhận à, vốn còn muốn chọc ghẹo y đó.
“Đúng vậy.” Du Thước mỉm cười gật đầu, buông tay đang giữ chặt hắn.
“Thật vậy chăng?” Đôi mắt Nguy Dã mở to nhìn y, vì khúc nhạc đệm vừa rồi nên có chút khó tin: “Vậy vừa rồi anh còn……?”
Để tránh mới gặp đã để lại ấn tượng xấu cho Nguy Dã, Du Thước nhặt lại bộ dáng nho nhã lễ độ, trịnh trọng nói: “Thực xin lỗi, tôi thấy cậu quá căng thẳng, nên muốn đùa một chút.”
Sau khi biết được sự thật, Nguy Dã thả lỏng, hơi quen thuộc mà oán trách y: “Cái này có gì để đùa, anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng……”
Còn tưởng rằng y muốn làm gì quá đáng?
Trong lòng Du Thước tự động bổ sung những lời này.
Bộ dáng sợ hãi của người thanh niên đúng là làm người ta càng muốn quá mức mà đối đãi hắn, Du Thước nghĩ trong lòng, đè nén biểu cảm ngo ngoe rục rịch trên mặt, lộ ra vẻ mặt bình thản với hắn.
“Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tôi cho rằng quan hệ của chúng ta vô cùng thân thiết, cậu sẽ không giận tôi chứ?”
Như lần trước bị Cố Thanh Nguyên dọa, Nguy Dã thực dễ dỗ dành, thoải mái hào phóng tha thứ cho y.
“Anh vì tôi mà tới, tôi cảm động còn không kịp.”
“Nhưng nơi này vẫn có nguy hiểm, mọi người muốn ra còn chẳng được, anh không nên xúc động như vậy.” Giọng nói trong trẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474519/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.