Tiếng gió xẹt qua bên tai, Nguy Dã vui sướng mà đạp gió, một mình bay vút giữa bầu trời đêm.
Nếu có người ngẩng đầu thấy cảnh này, chắc sẽ cảm thán xa xỉ tiêu xài khí lực.
Nội lực mãnh liệt trong cơ thể thoáng bình ổn, Nguy Dã rơi xuống mái nhà Ngự Kiếm Sơn Trang.
Cửa sổ nhà chính mở ra, một người mặc trang phục màu trắng đứng yên ở đó.
Nguy Dã không có che giấu hơi thở, Tiêu Sơ Bạch thực dễ dàng phát hiện hắn, y nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, đứng bên cạnh Nguy Dã: "Đã trễ thế này, sao cậu lại tới đây?"
"Nghe nói huynh dẫn người đi quét sạch phân đàn Thất Tinh Các, nên tiện đường đến xem huynh về chưa." Nguy Dã cười cười: "Thành quả thế nào?"
Hắn không nói là mình lo lắng, chỉ đôi câu vài lời đơn giản, lại làm ánh mắt Tiêu Sơ Bạch không tự chủ được mà nhu hòa.
"Phân đàn sát thủ không đáng sợ, ở trong đó tìm được manh mối về Thất Tinh Các." Tiêu Sơ Bạch nói giản lược về kết quả cũng như thuận lợi trong ngày hôm nay, lại nhẹ giọng nói: "Độc của cha tôi đã giải, cảm ơn cậu."
"Là Lam Vân giúp, cảm ơn tôi làm gì?"
"Tôi biết, Ngự Kiếm Sơn Trang sẽ xem cậu ấy như khách quý." Tiêu Sơ Bạch: "Nhưng tôi cũng biết, nhất định là cậu mở miệng, cậu ấy mới giúp đỡ."
Nguy Dã mỉm cười gật đầu, hào phóng nhận lời cảm ơn này.
Tinh thần hắn phấn chấn, Tiêu Sơ Bạch cũng không nói sắc trời đã tối, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474486/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.