Đối mặt với sự thù địch vô thức của Lam Vân, Tiêu Sơ Bạch không giải thích, y nhặt tay nải bị ném trên mặt đất, đưa tới trước mặt Nguy Dã.
Nguy Dã cắn môi, nghĩ tới lời y, chậm rãi đứng dậy, nhận lấy tay nải dính máu.
Ban đầu tay còn run, dần bình tĩnh lại.
Lam Vân dịu dàng dò hỏi: “Nguy ca ca, thân thể huynh không thoải mái sao?”
“Tôi…… Không có việc gì.” Nguy Dã như đang trả lời y, càng là nói cho bản thân: “Chu Xán đã bị tôi giết, ông ta không đáng sợ, tôi không sao cả.”
Lam Vân không biết chuyện gì đã xảy ra, tuy nghe Nguy Dã nói không sao, nhưng vẫn cẩn thận duỗi tay, sờ mạch của hắn.
Vòng tay bạc hình rắn trên tay y chạm vào trên cổ tay Nguy Dã, hơi lạnh.
Hai viên hồng ngọc mắt xà đỏ tươi như máu, Nguy Dã nhìn, lần này không có trốn.
Y cùng độc không chia nhà, y thuật của Lam Vân cũng không tệ, sau khi bắt mạch phát hiện tâm tình của Ngụy Dã có chút không ổn, còn thân thể thì không có vấn đề gì.
Y nhớ tới lời Tiêu Sơ Bạch vừa nói, liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Bạch một cái, ngón tay còn đặt trên cổ tay trắng nhỏ của Nguy Dã, tựa như muốn nói “Tôi đã chạm vào hắn”.
Sự khoe khoang này không được Tiêu Sơ Bạch đáp lại, Tiêu Sơ Bạch nói với Nguy Dã: “Chu Xán đã gây ra nhiều tội ác, người bị hại đến nay vẫn khó yên lòng, tôi muốn đem đầu của ông ta cầm đi chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474469/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.