Không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
Ngón tay Lam Vân khẽ nhúc nhích, *kiến huyết phong hầu được dấu trong tay áo to rộng, lại chậm chạp không dám xuống tay. Tiêu Sơ Bạch tựa như một thanh kiếm sắc bén, không hề có khuyết điểm.
*Kiến huyết phong hầu: một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.
Khi vừa tới Trung Nguyên nghe đến tên Tiêu Sơ Bạch, Lam Vân trong lòng còn nghĩ, người này còn trẻ tên tuổi lại lớn như vậy, rất có thể chỉ là được bậc cha chú che trở.
Nhưng khi đối mặt với Tiêu Sơ Bạch vào lúc này, y nhận ra rằng thật sự *danh bất hư truyền.
*Danh bất hư truyền: danh tiếng truyền đi đúng với sự thật.
Lam Vân có chút khẩn trương, nhưng y vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh Nguy Dã.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch nhìn qua y, dừng ở trên người Nguy Dã. Sát khí đọng lại trong mắt lại lắng xuống, y không nhanh không chậm nói: “Tôi cho cậu một cơ hội để chứng minh.”
Tiêu Sơ Bạch xuất thân danh môn, thời niên thiếu đã rất nổi tiếng, khi Tiêu lão trang chủ sắp lui ẩn, càng bị âm thầm tôn sùng là thủ lĩnh của chính đạo đời kế tiếp.
Người như vậy thường kiêu ngạo, nhưng Tiêu Sơ Bạch không phải như thế, tính cách y tuy rằng mạnh mẽ, lại không cố chấp, là người nói đạo lý.
Nguy Dã nói: “Tôi thề, tôi chưa từng hại cô gái nào.”
“Tôi từng nghe rất nhiều người thề.” Tiêu Sơ Bạch không dao động: “Mỗi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2474467/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.