Gian trà lều này mở ở nơi hai hướng nam bắc giao nhau, đại giang nam bắc người tới người lui, đều phải ở đây nghỉ ngơi, cho nên tin tức phá lệ phức tạp.
Do là nhân vật mới nổi trên giang hồ, lại liên quan tới đề tài màu hồng phấn, tên Nguy Dã bị nhắc tới phá lệ nhiều.
Nguy Dã yên lặng uống một hớp nước trà, tai nghe thảo luận.
001 lo lắng hắn giận dỗi:【 ký chủ đừng nghĩ quá nhiều, bọn họ đều là ngu dân, nói chuyện không mang theo não. 】
"Thanh danh đều là mây bay --" Nguy Dã cười một cái: "Nếu bởi vì danh dự bị phá hoại mà tức giận, thì ở trước khi gặp được anh, em đã tức chết rồi."
001 biết, nhiệm vụ trước kia của hắn là đóng vai pháo hôi, chỉ sợ không thiếu từng diễn nhân vật bị người đánh người giết.
Nguy Dã vẫn luôn sống lạc quan, cho dù ở nghịch cảnh, linh hồn cũng chưa từng dính khói mù. Đã từng không có cảm giác, lúc này 001 chỉ cảm thấy đau lòng, nó rầu rĩ nói:【 Anh nên sớm gặp được em. 】
"Có thể gặp gỡ, đã là tốt rồi." Nguy Dã nhẹ nhàng mà nói: "Em chưa nói với anh, thật ra em rất vui khi được trói định với hệ thống là anh."
001 đem những lời ghi xuống rồi nghe đi nghe lại, như là ăn mật.
Phải biết rằng rất nhiều mảnh nhỏ từng được Nguy Dã nói lời âu yếm, nó lại rất ít được nghe lời êm tai.
Nguy Dã đặt tiền nước trà xuống bàn đứng dậy, đến chuồng ngựa bên cạnh lều trà để dẫn ngựa, gặp hai người đang buộc ngựa, ánh mắt Nguy Dã lướt qua ủng của hai người kia.
Cầm đầu chính là ông lão hơn năm mươi tuổi, ánh mắt sáng, trên trán là một đôi bạch mi. Ông ta nhìn về phía Nguy Dã, ánh mắt sắc bén như ưng.
Thuật dịch dung đều không phải là không có sơ hở, đụng tới người hiểu dịch dung, có khả năng bị nhìn ra sơ hở. Nguy Dã bận việc trốn chạy, thủ pháp dịch dung có chút thô ráp, phỏng chừng là bị phát giác khuôn mặt không đúng.
Nhưng hắn lại tùy ý đối phương đánh giá, mặt không đổi sắc ôm quyền: "Vị này nói không chừng là Lưu tiền bối, kính mộ đã lâu."
Lưu Ưng Chính nghi hoặc nói: "Cậu như thế nào biết là lão phu?"
Nguy Dã cười: "Tên tuổi và quyền uy của Bạch Mi Thần Bộ, sao có người không biết?"
Vị này là Lục Phiến Môn tiếng tâm lừng lẫy Bạch Mi Thần Bộ, kết cục của nguyên chủ chính là chết trong tay ông ta.
Rất nhiều tội phạm gặp phải người của quan phủ ánh mắt đều không khỏi lập loè, nhịn xuống không trốn đã không tồi, càng đừng nói chủ động chào hỏi.
Lưu Ưng Chính thấy sắc mặt hắn thản nhiên, ánh mắt trong trẻo, cũng không nghĩ nhiều. Người biết thuật dịch dung tuy rằng không nhiều, nhưng hành tẩu giang hồ cải trang giả dạng cũng thật bình thường.
Nguy Dã lễ phép cáo từ, dắt ngựa đi ngang qua nhau.
Nguy Dã theo đường đi xuống phía nam, lúc giữa trưa dắt ngựa vào thành.
Mấy ngày liên tục bôn ba mệt nhọc, hắn trước tiên tìm nhà khách điếm ăn một bữa cơm no, lại ngủ một giấc, ngủ đến chạng vạng mới tỉnh.
Muốn ngủ tiếp, lại ngủ không được.
001 nhắc nhở:【 ký chủ nên ăn cơm chiều. 】
Nguy Dã sờ bụng đi ra ngoài, nhìn đèn phố rực rỡ mới được thắp, hai bên đường có không ít người bán rong đang rao hàng.
Hắn mua bao bánh hoa quế, ăn hai miếng đã ngán, tùy tay nhét vào trong lòng ngực: "Đi xem bạn trai tương lai thế nào."
001:【. 】lại không thể có thế giới hai người.
Trong thành kẻ bán người mua tấp nập, đường phố phồn hoa, mà chỗ pháo đài nam bắc, người tốt người xấu lẫn lộn với nhau.
Càng đáng nhắc tới chính là, nơi này là chỗ đóng quân của tổng đà thiên hạ đệ nhất đại bang.
Một tòa kiến trúc đàn ở ngoại chiếm một chỗ rộng lớn, Nguy Dã đứng ở nơi xa xa nhìn, từ ánh đèn nhìn đến phía cửa có người ra ra vào vào, đại đa số ăn mặc quần áo xám xịt, thậm chí quần áo tả tơi.
Tổng đà của Cái Bang.
Trong đại diện sáng trưng, mơ hồ nghe thấy hai người đang nói chuyện với nhau. Viên ngói trên mái nhà lặng yên không một tiếng động bị dời đi, thanh âm theo khe hở chui ra ngoài.
"Cái Bang là thiên hạ đệ nhất đại bang, từ trước đến nay người hiệp nghĩa xuất hiện lớp lớp." Từ góc độ của Nguy Dã vừa vặn nhìn thấy mặt người đang nói chuyện, thế nhưng là Lưu Ưng Chính vừa gặp được hôm nay.
"Mong rằng Tông bang chủ có thể giúp một tay." Lưu Ưng Chính nói chuyện thực khách sáo. Nguy Dã nghe trong chốc lát, ông ta thế mà nhờ Cái Bang giúp phá án.
Bang chúng của Cái Bang như mây, các nơi đều có phần đà, tin tức linh thông.
Lưu Ưng Chính phá án rất linh hoạt -- đáng tiếc một trong số người ông ta muốn bắt lại có hắn.
Gần đây hái hoa tặc phạm tội rầm rộ, Lưu Ưng Chính vì việc này mà đến, ông nêu ra danh sách tên, nhờ Cái Bang hỗ trợ lưu ý, tên của Nguy Dã cùng Chu Kỳ ở trên cùng.
Vị thần bộ này không hề nghĩ, tội phạm truy nã mới vừa ở trước mắt mình nhẹ nhàng thoát được, lúc này còn đang ở trên mái nhà nhìn mình.
Người đàn ông đưa lưng về phía Nguy Dã mở miệng, giọng nói mang ý cười: "Những gian tặc này ai cũng có thể giết, tiền bối nhờ vả, đạo nghĩa không thể chối từ."
Lưu Ưng Chính ôm quyền nói: "Tông bang chủ đại nghĩa."
Bang chủ Cái Bang Tông Hạ -- điểm thứ hai trên bản đồ. Tiếng nói trầm thấp rất có từ tính, Nguy Dã chỉ có thể nhìn đến vai lưng rộng lớn của y, nhịn không được nhích người qua một bên.
Thân thủ hắn nhẹ nhàng uyển chuyển không tiếng động, lại không nghĩ tới bao điểm tâm trong lòng ngực cọ xát, phát ra âm thanh nhỏ đến khó phát hiện.
Bản thân Nguy Dã cũng không chú ý tới, người phòng trong lại quát một tiếng: "Ai?!"
Một chén trà theo tiếng phóng tới.
Người phát hiện hắn thế nhưng không phải Bạch Mi Thần Bộ, mà là Tông Hạ tuổi trẻ.
Nguy Dã lắc mình tránh thoát, xoay người nhảy ra khỏi mái nhà, nhưng mà tiếng gió phần phật đuổi sát phía sau.
Vài lần sắp trốn thoát, nhưng chậm hơi một lại bị đuổi kịp, người này không cần thở sao?!
Nội tức của người phía sau dài đến thái quá, thế nhưng còn hơi thở để cất tiếng: "Khinh công không tệ, lá gan cũng rất lớn, bằng hữu ở phía trước sao không để lại tên?"
Đương nhiên Tông Hạ không nhận được câu trả lời, dưới ánh trăng một cái ám khí bắn lại đây. Chỉ cản trở y, Tông Hạ tránh một cách dễ dàng, nhưng cũng tạo ra khoảng cách với Nguy Dã.
Phía trước là hồ nước mênh mông, gió lặng mặt hồ phẳng lặng, Nguy Dã không chút do băng qua sông, uyển chuyển nhẹ nhàng bay giữa không trung, giống như chim én lướt trên mặt nước.
Tông Hạ dừng bên hồ, y biết mình đuổi không kịp.
Tông Hạ nhìn bóng lưng hắn, thì thầm: "Từ khi nào trên giang hồ lại xuất hiện người có khinh công xuất sắc như vậy?"
Lời còn chưa dứt, dưới ánh trăng bỗng nhiên hiện lên một tia ánh sáng lạnh. Ám khí bắn ra từ đám lau sậy, Nguy Dã ở giữa không trung phịch một tiếng rơi xuống giữa hồ.
Sắc mặt Tông Hạ khẽ biến, bay đến trên nước mặt, nhìn thấy Nguy Dã ở trong nước kịch liệt vững vẫy: "Cứu, cứu mạng!"
Thấy hắn không biết bơi, Tông Hạ nhảy xuống nước từ phía sau lưng nâng vai và cổ hắn, bơi lên bờ.
Thanh niên ngực không ngừng phập phồng, không còn sức lực ngồi quỳ trên mặt đất, chống mặt đất ho sặc sụa.
Tông Hạ cười một cái: "Sớm biết thế này, cần gì chạy trốn nhanh như vậy?"
Nguy Dã ho khan nói: "Cảm ơn, khụ, cảm ơn bang chủ không so đo hiềm khích trước đây."
Bả vai hắn trúng ám khí, khi nói chuyện dùng một tay che lại miệng vết thương, người có chút run rẩy, tóc đen dài tới eo rối tung ở sau lưng, giống như mây đen dày đặc.
Sau khi xuống nước sau cao dịch dung bị hoà tan, Tông Hạ thoáng nhìn cằm và cổ sau mái tóc đen, lớp dịch dung màu vàng nhạt cùng màu da trắng nõn đan xen.
Nhìn hắn từ trên xuống dưới, Tông Hạ bỗng nhiên nhướng mày nói: "Cậu là nữ giả nam trang?"
Nguy Dã thầm nghĩ y không có mắt nhìn, hắng giọng, lớn tiếng nói: "Tôi là đàn ông, vừa rồi giọng nói bị khàn."
Tông Hạ: "Tôi liền nói, rõ ràng không sờ đến ngực."
Nguy Dã: "......"
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mắt, vóc người Tông Hạ rất cao, đường nét tướng mạo rõ ràng, mày kiếm dài tới thái độ. Vị bang chủ anh tuấn tiêu sái này đang cười như không cười nhìn hắn: "Bây giờ có thể nói, vì sao lại nghe lén trên mái nhà?"
"Xin lỗi, tôi không phải là cố ý nghe lén." Nguy Dã không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Chỉ là nghe nói bang chủ Cái Bang tuổi trẻ tài cao, võ công cái thế, cho nên tò mò, muốn nhìn thấy phong thái."
Không sai, vốn dĩ là tới xem người có đẹp trai hay không.
Tông Hạ cười khúc khích, lần đầu tiên y nghe thấy lý do như này, không thể không nói, làm y vui tai.
Nhưng bởi vì quá mức hoang đường, ngược lại có chút giống sự thật.
Nguy Dã tiếp tục nói: "Nhưng tôi đúng là nghe được một ít, bang chủ nguyện ý giúp thần bộ bắt kẻ xấu trên giang hồ, quả nhiên là hiệp can nghĩa đảm, làm người kính nể."
Giọng Tông Hạ hơi trầm xuống: "Cậu nên mừng vì bản thân không nghe được chuyện cơ mật, chuyện này lại không sợ cậu nghe được."
Nguy Dã gật đầu nói đúng, lại thấy y không có ý để mình đi, ánh mắt hắn hơi lóe, bỗng nhiên cầu xin nói: "Tôi không còn sức lực, có thể nhờ bang chủ thay tôi đi xem, ám khí vừa rồi là chuyện gì không?"
Tông Hạ nhìn hồ nước, lại nheo mắt liếc hắn một cái, bỗng nhiên cúi người xách hắn lên: "Cùng đi."
Mẹ kiếp, sợ hắn chạy? Hắn còn đang bị thương đó!
...... Tuy rằng vết thương này đối người trong giang hồ không tính nghiêm trọng.
Nguy Dã bị y xách đung đưa trong gió, nhịn không được nói với hệ thống: "Em có linh cảm, đây là cẩu nam nhân."
001 khẳng định mà nói:【 không sai. 】
Nguy Dã rũ đầu, bỗng nhiên phát hiện quần áo của Tông Hạ rất thú vị, vật liệu may mặc là vải bố màu trắng, cũng không dơ, nhưng rách vài miếng cố ý vá lại, dáng vẻ hào sảng tiêu sái.
Một chiếc thuyền đen được giấu trong lau sậy, Tông Hạ đi xuống, đem hắn trực tiếp đặt ở trên boong thuyền.
Khoang thuyền không lớn nên nhìn không sót gì, hoàn toàn trống rỗng, vừa rồi Tông Hạ cứu người, không có thời gian đuổi bắt kẻ ám sát.
Tông Hạ hỏi: "Cậu có suy nghĩ gì sao?"
Nguy Dã lắc đầu, nói mình không có kẻ thù.
Thật ra khắp nơi đều là kẻ thù, nhưng tôi không thể nói cho anh biết.
Tông Hạ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhìn ám khí trên vai hắn, nói: "Tôi thật ra có cái suy đoán, trên mũi ám khí này có gai ngược, người nọ trốn đi không một tiếng động, thủ đoạn tàn nhẫn, một đòn thất bại lập tức lui lại, như cách làm của Thất Tinh Các."
Nguy Dã lẩm bẩm lặp lại một lần: "Thất Tinh Các."
Có thể là muốn lấy hắn để đổi thưởng của Ngự Kiếm Sơn Trang, cũng có thể là...... có liên quan đến thợ săn.
Thất Tinh Các là tổ chức sát thủ hung ác nhất trên giang hồ, bị tổ chức này theo dõi đồng nghĩa với việc không có ngày được yên, đến chết mới thôi.
Thậm chí có người bởi vì mỗi ngày thấp thỏm lo âu, nên lựa chọn tự sát.
Tông Hạ thấy sắc mặt hắn vẫn cứ bình tĩnh, có chút thưởng thức mà nhướng mày: "Cậu tên là gì?"
"Kẻ vô danh, không đáng nhắc đến." Nguy Dã đứng lên, cáo từ nói: "Hôm nay cảm ơn bang chủ cứu giúp, trên người tôi còn có vết thương phải xử lý, chúng ta tạm biệt ở đây đi."
Nguy Dã xoay người sắp đi: "Chờ một chút." Phía sau vang lên thanh âm: "Tôi hình như biết cậu là ai."
Nguy Dã dừng lại một chút, chuẩn bị chạy, nhưng cổ tay bị nắm lấy, hắn bị kéo xuống dưới.
"Vội vàng làm gì." Tông Hạ từ từ nói: "Vội vã đi bắt cướp?"
"Bang chủ đang nói gì, tôi không hiểu." Giọng Nguy Dã hơi khẩn trương.
"Tôi thật khâm phục cậu, phạm tội lại còn dám ở gần thần bộ lắc lư." Tông Hạ thấp giọng nở nụ cười, ngón tay kéo cổ áo hắn: "Nghe nói thiên kim của nhà họ Tiêu chưởng pháp không yếu, ngực cậu lộ ra chưởng ấn."
Gân cốt bị siết chặt, Nguy Dã không thoát được, ánh mắt rốt cuộc hoảng sợ, lông mi mảnh dài khẽ run. Tông Hạ hứng thú với gương mặt thật của hắn, một tay ôm chặt Nguy Dã, dùng cổ tay áo của tay còn lại lau mặt hắn: "Để xem cậu trông như thế nào."
Lớp dịch dung còn sót lại bị lau khô, lộ ra khuôn mặt trắng sứ không tì vết.
Làn da nhất định rất non, hơi dùng sức chà sát thì đỏ lên.
"Thú vị." Tông Hạ bỗng nhiên cười: "Cậu xinh đẹp như thế, thoạt nhìn nên mới là người bị hái hoa kia."
Cảm ơn khích lệ, Nguy Dã rụt rè mà nghĩ, vẻ khuất nhục chợt lóe trên mặt.
Nhưng rất nhiều hắn đã thu hồi vẻ mặt kì lạ, thấp giọng nói: "Nếu bang chủ biết việc của Ngự Kiếm Sơn Trang, thì cũng biết, tôi không phải đến vì Tiêu tiểu thư, mà là vì Tiêu Sơ Bạch."
"Tôi chỉ thích đàn ông, sao có thể làm ra những vụ án khinh nhục phụ nữ? Tông bang chủ là người thông minh, hẳn là biết trên giang hồ có một số việc chỉ là bắt gió bắt bóng, không thể coi là thật."
Tông Hạ cũng không thay đổi sắc mặt: "Bạch Mi Thần Bộ sẽ trả lại trong sạch cho cậu."
"Ai không biết, vào nha môn, nói thế nào cũng phải cởi một lớp da." Đôi lông mày thanh mảnh của Nguy Dã nhíu lại: "Tôi không chịu nổi đòn roi."
Khuôn mặt tái nhợt yếu đuối đáng thương, xem ra thực sự chịu không nổi đòn roi.
Nguy Dã nói, nhẹ nhàng gục đầu xuống, đến gần tay y.
Tông Hạ siết chặt gân cốt hắn, cũng không sợ hắn chơi xấu, rũ mắt nhìn hắn.
Nguy Dã cọ lên cánh tay cường tráng của y, giọng nói nhu hòa uyển chuyển: "Tôi thật sự chỉ thích đàn ông, giống như Tông bang chủ vậy, tràn ngập hương vị đàn ông......"
Gương mặt mềm mại cọ ở trên người, xúc cảm như một vũng nước. Tông Hạ lần đầu tiên bị người ta quyến rũ, lại là người cùng giới.
Đối phương có một đôi mắt đào hoa, thon dài lại mị hoặc, trìu mến mà nhìn một người, đúng là mê người.
Trong đầu Tông Hạ lại xẹt qua ý nghĩ này, nghĩ thầm bộ dáng hắn thật đúng là không giống hái hoa tặc.
Nhưng Tông bang chủ vẫn cứ thờ ơ, y nói: "Dù thế nào......"
Lời còn chưa dứt, bên trong cánh tay đột nhiên tê dại!
Một cây ngân châm được phun ra từ cánh môi hồng nhuận của Nguy Dã, lúc này đang đâm vào trên huyệt đạo của y.
Tông Hạ không khỏi buông lỏng tay, hắn lập tức dùng một cái tay khác bắt Nguy Dã, Nguy Dã lại lui về phía sau một bước, bùm một tiếng lọt vào trong nước.
Tông Hạ ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn thà tự sát cũng không muốn bị bắt?
Bóng người thanh niên rất nhanh đã chìm xuống. Tông Hạ nhổ ám khí trên cánh tay, nhảy xuống hồ nước.
Đêm đen, y nhờ ánh trăng ở dưới nước tìm kiếm, lại không tìm được người, cũng không cảm giác được có người ở đáy nước giãy giụa.
Tìm khắp xung quanh, Tông Hạ cau mày nhảy lên thuyền. Sẽ không chết đuối rồi chứ?
Đột nhiên ánh mắt chuyển động, nhìn về phía bờ hồ bên kia.
Ở chỗ xa, một bóng người nhẹ nhàng nỗi lên mặt nước.
"Tông bang chủ." Nguy Dã giương giọng cười nói: "Ân tình một cứu một thả, tại hạ khắc sâu trong lòng, có duyên gặp lại!"
Thanh niên nhẹ nhàng bay đi, dáng người thon dài giống như cưỡi gió đạp trăng.
Tông Hạ sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu, thấp thấp cười rộ lên: "Tên trộm nhỏ ranh mãnh, thì ra không biết bơi cũng là gạt tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]