Chương trước
Chương sau
Nguy Dã che lại vết thương có cảm xúc muốn máu hộc máu: "Hệ thống, đây là chuyện gì?!"

【 em đã đã bị Chủ Thần đánh dấu, nếu trở về không gian hệ thống, chúng ta sẽ bị theo dõi. 】001 trầm giọng nói:【rời khỏi nơi này rồi nói tiếp. 】

Trước ngực nóng rát, chắc là bị đánh một chưởng, hên chưa gãy xương sườn.

Nguy Dã cảm nhận một chút, nội lực dân trào, liền vận dụng khinh công chuẩn bị chạy trốn.

Mũi chân vừa mới nhấc lên, toàn thân bỗng nhiên chợt lạnh, thần kinh nguy hiểm bị kích thích.

Ánh kiếm loé lên trước mặt, Nguy Dã vội vàng lui về phía sau, mặc dù kịp thời trốn, nhưng vẫn bị kiếm khí cắt dứt sợi tóc.

Eo, kiếm pháp thật nhanh.

Mái hiên bên kia có một người đàn ông đang đứng, dưới ánh trăng dung nhan như nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo, phong thái hiên ngang như một thanh kiếm sắc bén.

"Thiếu trang chủ! Là thiếu trang chủ ra tay!" Phía dưới có người kích động hô.

Hệ thống nhắc nhở:【 đối tượng công lược đầu tiên, Tiêu Sơ Bạch. 】

Một bạch y kiếm khách đẹp trai, nếu kiếm không chỉa về phía hắn thì tốt rồi.

"Tự ý xông vào Ngự Kiếm Sơn Trang, ý đồ vũ nhục em gái ta." Tiêu Sơ Bạch mở miệng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Xem ra cậu đã chuẩn bị chết ở nơi này."

"Từ từ! Chỉ là hiểu lầm." Nguy Dã suy nghĩ chợt loé, cười ngâm ngâm nói: "Thật ra là tôi ngưỡng mộ phong thái của thiếu trang chủ, mới tùy tiện tới chơi, chẳng qua không cẩn thận vào nhầm phòng mà thôi."

Thế gian luôn khắc nghiệt với phụ nữ, mặc dù vị tiểu thư kia không có thất thân, nhưng bị hái hoa tặc dòm ngó, cũng sẽ bị người khác nghị luận.

"...... Thật sự là không có ý khác." Vẻ mặt hắn chân thành.

Hủy hoại thanh danh của đàn ông tốt hơn hủy hoại thanh danh của phụ nữ, huống chi người đàn ông trước mắt là mục tiêu nhiệm vụ của hắn.

- - dù sao ấn tượng đầu tiên đã thấp rồi, vậy thì làm y khắc sâu trong lòng.

Mọi người nghe được: "......"

Không nghe lầm đi, tên hái hoa tặc này đùa giỡn thiếu trang chủ?!

Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch loé lên.



Sầm -- kiếm của y bộc phát ra sát ý.

Nguy Dã cười một cái...... Sau đó xoay người chạy. Ôi ôi nếu còn không chạy, phải bị đâm thủng!

Nội lực của thân thể này không tính là thâm hậu, khinh công lại rất nhanh, giống như chuồn chuồn lướt nước, bay xa.

Khinh công của Tiêu Sơ Bạch không kém, dưới sự truy đuổi của y hái hoa tặc hoàn toàn đi vào trong bóng đêm.

"*Tích thạch hữu ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị." Giọng nói trong trẻo mang ý cười xa xa truyền đến: "Tiêu công tử tuấn mỹ, chúng ta sau này còn gặp lại!"

*: Đá tích núi ngọc, cây tùng xanh biếc. Lang quân đẹp nhất, thế gian không có người thứ hai

_ Bạch Thạch Lang Khúc - Quách Mậu Thiến.

Giọng nói vang lên giữa không trung, người của Ngự Kiếm Sơn Trang giơ đuốc từ phía xa chạy tới, nghe được rõ ràng, không dám thở mạnh.

Sắc mặt Tiêu Sơ Bạch lạnh như băng, từng chữ mà nói: "Lập tức phát lệnh truy sát."

Đùa giỡn dân nam thực vui vẻ, nhưng lúc chạy trốn cũng thật sự rất chật vật.

Nguy Dã trốn vào trong bóng đêm, chạy một hồi lâu mới dám dừng lại, xem thông tin của thế giới này.

Một cái tin xấu: Thân phận của hắn ở thế giới này là một tên hái hoa tặc tội ác chồng chất.

Một cái tin tốt: Hắn vừa vặn xuyên tới lúc nguyên chủ mới vừa hành nghề, lần đầu tiên đi gây án.

Ngự Kiếm Sơn Trang là thánh địa trong võ lâm, lão trang chủ năm xưa là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, rất được kính trọng, thiếu trang chủ Tiêu Sơ Bạch càng lại có thiên phú về kiếm pháp, trong thế hệ giang hồ tuổi trẻ hoàn toàn xứng danh *thiên chi kiêu tử.

*Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời.

Nguyên chủ tự cho là mình bản lĩnh cao cường, lần đầu tiên gây án thế nhưng chọn em gái của Tiêu Sơ Bạch, Tiêu Liên Thanh. Muốn mượn cơ hội này thành danh trên giang hồ.

Không nghĩ tới Tiêu Liên Thanh *cân quắc không nhượng tu mi, võ công không yếu, nguyên chủ vừa chui vào khuê phòng của nàng, nói hai câu trêu đùa, đã bị đánh một chưởng vào ngực.

*Cân quắc không nhượng tu mi: Thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.

Vận mệnh ban đầu, trừ lần đầu tiên bại trận ở Ngự Kiếm Sơn Trang, nguyên chủ lúc sau làm ra vô số án lớn không đếm được, có tên trên Ác Nhân Bảng trong giang hồ, cuối cùng chết trong tay Lục Phiến Môn.

Nguy Dã che lại ngực: "......" Nội thương có chút nặng.

Đây là địa ngục mà!

001 an ủi hắn:【 không sao, ký chủ lợi hại nhất. 】

Nguy Dã: "...... Dù anh có khen em, em cũng không vui nỗi."

001 vội nói:【 ký chủ có thể xem ô đạo cụ, có đạo cụ mới được thu về. 】

Đạo cụ được thu về như mở hộp may mắn, Nguy Dã lập tức đem u sầu vứt sau đầu, mở ô đạo cụ trong hệ thống.

Bình xịt ho khan đã dùng hết ở thế giới trước, trừ cục gạch cứng rắn, lại có thêm hai cái đạo cụ.

【 Tên đạo cụ: Xuân dược. Công năng: Đạo cụ dùng một lần, nếu người sử dụng đang ở trạng thái trúng xuân dược, sử dụng thuốc có thể hoá giải, có hiệu lực ngay lập tức; nếu người sử dụng ở trạng thái bình thường, thuốc này sẽ là xuân dược liều mạnh. 】

Nguy Dã trừu khóe miệng: "Chỉ có thể nói rất thích hợp với chức nghiệp hiện tại của em."

Mở cái ô vuông thứ ba.

【 Tên đạo cụ: Mặt nạ. Công năng: Đạo cụ dùng một lần, có thể tạo ra khuôn mặt hoàn hảo, mặt nạ có tác dụng trong 72 giờ, trong thời gian mang mặt nạ không thể khôi phục tướng mạo nguyên bản. 】

Nguy Dã héo héo nói: "Trách không được là đồ vật bị người ta ném, cảm giác tác dụng không lớn."



【 theo kinh nghiệm của anh, tất cả đạo cụ đều sẽ có tác dụng, chỉ xem thời cơ. Giống như bình xịt ho khan ở thế giới trước, ký chủ không phải sử dụng thật tốt sao? 】

"Anh nói cũng đúng." Nguy Dã thoáng phấn chấn một chút, hắn cảm khái nói: "Lần đầu tiên nha, em rốt cuộc cảm nhận được anh là hệ thống cao cấp."

001 cảm thấy oan ức:【 anh chẳng qua là không có kinh nghiệm về nhiệm vụ công lược. 】

Nguy Dã cười tủm tỉm nói: "Em không có ghét bỏ anh mà, thật ra em thích hệ thống ngây thơ."

Trung tâm số liệu của 001 nóng lên.

Khi rời khỏi thế giới trước, Nguy Dã có cảm giác sởn tóc gáy, như thể bị một sự tồn tại tối cao nào đó đánh dấu.

Thế giới này Chủ Thần nhất định sẽ phái thợ săn tới giết hắn.

May mà cho dù là Chủ Thần, cũng không thể can thiệp quá nhiều vào tiểu thế giới, thợ săn tương đương với kẻ xâm lược, mỗi một thế giới nhiều nhất chỉ có thể để một thợ săn vào.

Ngực mang dấu chưởng xanh tím, nội thương nghiêm trọng, hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, hắn phải nắm chặt thời gian để chữa thương.

võ công của nguyên chủ bình thường, nhưng giỏi sử dụng bàng môn tả đạo, khinh công, dịch dung thuật, ám khí cũng không tệ, nói tóm lại, rất thích hợp làm hái hoa tặc.

Nguy Dã dịch dung thành một gương mặt bình thường, đi đến y quán.

Khi đang chờ đại phu bốc thuốc, bỗng nhiên có người tới gần, hắn cảnh giác xoay người, thấy một người đàn ông xa lạ đang cười nhìn hắn.

Người này bộ dạng đàng hoàng, nhưng trong mắt lại có tà khí, làm người không thoải mái.

Nguy Dã cười cười: "Vị huynh đài này có việc gì sao?"

Người nọ thấp giọng nói: "Sư đệ, mới không gặp một thời gian, đã không nhận ra sư huynh sao?"

"Thì ra là sư huynh." Nguy Dã lộ ra bộ dáng bừng tỉnh: "Dịch dung thuật của sư huynh càng thêm tinh vi, làm đệ nhận không ra."

Môn phái của nguyên chủ chỉ có hai người bọn họ, sư huynh tên Chu Kỳ, cũng là hái hoa tặc, hành nghề sớm, không biết đã làm hại bao nhiêu người.

Tiểu nhị đưa thuốc tới, Chu Kỳ muốn lấy giúp hắn, Nguy Dã nhanh hơn một bước lấy đi: "Cảm ơn sư huynh."

Chu Kỳ nói: "Đã lâu không gặp, sư đệ cùng huynh trở nên xa lạ nha."

Nguy Dã nói không có.

Gặp người này làm Nguy Dã rất khó chịu, nhưng hắn hiện tại đang bị thương, không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể bị Chu Kỳ lôi kéo đến tửu lầu.

Ngồi ở trước bàn ăn, Chu Kỳ cười như không cười nói: "Sư đệ à, huynh đã sớm nói với đệ không nên đến Ngự Kiếm Sơn Trang, huynh vào nghề ba năm cũng không dám đến, đệ không nghe khuyên bảo, xém chút là không ra được."

"Lần đầu tiên ra tay đã thất bại, đệ không bằng sư huynh." Nguy Dã trong lòng nói may mắn thất bại, trên mặt suy sụp: "Vận khí của đệ tốt, không chết ở nơi đó."

"Đệ thật sự là rất hên." Chu Kỳ cười ha ha: "Gặp được sư huynh tốt như huynh, trong khoảng thời gian này huynh vì đệ trả giá rất nhiều á."

Nguy Dã nhướng mày: "Sao lại nói vậy?"

Chu Kỳ thấp giọng nói: "Huynh gần đây mới làm hai vụ án, để lại tên của đệ, coi như là quà ra tốt nghiệp sư huynh tặng cho đệ, đừng để sư phụ biết đệ thất bại mà phạt đệ."

"Lần này chơi kiểu mới. Huynh dịch dung thành tướng mạo đàng hoàng, quả nhiên dễ như trở bàn tay mê hoặc được những người phụ nữ nông cạn đó, sau đó lại tùy ý bỏ rơi các nàng." Trên mặt Chu Kỳ dào dạt đắc ý: "Sư phụ từng dạy chúng ta, chơi phụ nữ phải dùng văn cùng võ. Trước kia huynh thích dùng võ, hiện tại phát hiện dùng văn cũng là một loại hứng thú khác."

Ngón tay Nguy Dã nắm chặt, kìm nén sát khí, nhẹ nhàng cười: "Sư huynh quả nhiên lợi hại."

Hắn có một gương mặt phong lưu, mắt đào hoa, khi không cười cũng mang ba phần ý cười.

Đôi mắt khi cười, càng là lưu luyến rực rỡ, nhu nhược động lòng người.



Chu Kỳ tưởng tượng tới gương mặt sắc như hoa xuân dưới lớp dịch dung kia, cổ họng có chút khô, hắn híp mắt dựa sát vào, cười hì hì nói: "Huynh thấy đệ càng thích hợp chơi văn, huynh sao, vẫn là chơi võ, văn võ nửa nọ nửa kia cũng được."

"Đệ sắp được nổi tiếng." Giọng nói bên tai có chút dính nhớp: "Nghệ danh Đào Hoa Khách, thế nào?"

Nguy Dã rũ mắt nói: "Cảm ơn sư huynh."

Người này nhất định phải chết.

Sát ý trong lòng hắn quay cuồng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của một đám người, vừa nghe đã biết là người tập võ.

Nguy Dã nghe được giọng của đại phu ở y quán: "Ở bên trong, người kia mặc áo xám, trước ngực hắn có chưởng ấn!"

"Ngự Kiếm Sơn Trang tới bắt ngươi!" Chu Kỳ biến sắc: "Sư đệ làm việc thật không cẩn thận!" Dậm chân, người bay ra cửa sổ.

Cửa bị phá, một đám người xông tới. Nguy Dã ném gói thuốc trên bàn, bang một tiếng, dược liệu ở trên không trung nổ tung. Nhân lúc bọn họ mê mang bay đi ra ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng Chu Kỳ.

Hiện tại rơi vào tay Tiêu Sơ Bạch chỉ có chết, Nguy Dã không dám ở lâu trong khu vực của Ngự Kiếm Sơn Trang, thay đổi dịch dung, ngựa không ngừng chạy ra xa trăm dặm.

Hắn chạy trốn nhanh, tin tức Ngự Kiếm Sơn Trang treo giải thưởng càng nhanh, thật vất vả ở trong trà lều nghỉ chân một lát, trong tai đều là tiếng người trong giang hồ thảo luận cùng mắng hắn.

"Đào Hoa Khách thật là háo sắc đến liều mạng, nam nữ không tha, dám phá Tiêu Sơ Bạch!"

"Ngự Kiếm Sơn Trang lần này bỏ tiền vốn, nghe nói nếu ai bắt được Nguy Dã, sẽ tặng vị anh hùng kia một cây bảo kiếm của sơn trang!"

Mấy ngày nay, ác danh của Nguy Dã đã được mọi người biết đến, trừ vụ án Chu Kỳ "Tặng hắn", các loại án màu hồng đều đổ trên người hắn.

Trên giang hồ chưa bao giờ thiếu người làm chuyện xấu, cũng chưa chắc tất cả các vụ án hung thủ đều để lại tên, hắn vừa ra tên, nên phải chịu tiếng oan.

Một hán tử ở trần lớn tiếng nói: "Nghe nói Đào Hoa Khách mới vừa xuất hiện ở Ung Châu, muốn bắt hắn thì phải đến nhanh!"

"Tin tức này của ngươi đã cũ rồi, ta có tin tức hắn đang ở Tuyền Châu tìm người đẹp đây!"

Trong nhất thời lời đồn truyền khắp bốn phía, nào là Nguy Dã bội tình bạc nghĩa với thê thiếp, còn đi chơi gái không trả tiền, còn có việc nữ ma đầu cưỡng đoạt thiếu nam cũng đổ lên đầu hắn.

Nguy Dã: "......"

Hắn rốt cuộc có tài đức gì.

Những người này lúc truyền lời đồn đều không động não sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.