Sau trận chiến mà người ngoài không nhìn thấy được, ba người trở lại cơ thể của mình.
Cơ thể của Du Thước ở nơi khác, nhất thời không thể trở về, Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên lần lượt đứng dậy.
Giữa bọn họ vang lên tiếng mèo kêu, như muốn nói chào mừng đã trở lại, lọt vào tai vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Hai người lập tức nựng bé mèo, muốn vuốt ve Nguy Dã từ đầu tới đuôi, như để loại bỏ hơi thở của Du Thước mới vừa để lại.
Nhưng mà, hai bàn tay thon dài gặp nhau ở giữa đường.
Dừng một lát, cặp song sinh giương mắt im lặng nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy ánh mắt của chính mình.
Có lẽ vì gien giống nhau, Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên từ nhỏ đến lớn, thường sẽ thích cùng một món đồ.
Thông thường bọn họ sẽ không tranh giành hay khiêm nhượng, mà dùng lý trí thảo luận điểm mấu chốt, khách quan phán đoán xem ai cần món đồ đó hơn, hoặc ai thích hợp với món đồ đó.
Nhưng lần này thì khác.
Đồ vật thuộc sở hữu có thể khách quan thảo luận, thậm chí có thể chia sẻ, nhưng người thì sao?
Bàn tay to bất động đặt trên lưng, mèo Ragdoll không thoải mái mà run run lỗ tai, chân trước chống trên nệm muốn đứng lên.
Đứng dậy được một nửa, hắn đột nhiên biến trở lại thành người.
Thuốc hết tác dụng một cách đột ngột, Nguy Dã còn chưa kịp phản ứng, hắn đang ở tư thế nằm sấp chống cơ thể, vòng eo thon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-ghen-voi-chinh-minh-moi-ngay-deu-cam-sung-chinh-minh/2073921/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.