*Tướng quân, tôi hỏi ngài một cây ớt biết lên mạng, có kinh ngạc không, có bất ngờ không a?
******
Trương Tiêu Khê khẩn trương gật đầu, hít sâu một hơi rồi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, không hề thiên vị bên nào.
Mọi người nghe xong thì đáy mắt lóe lên tia chán ghét, thế nhưng đối tượng bị chán ghét chính là nhóm thôn dân không có đầu óc đã chết đi.
Trên đời này cư nhiên có người ngu xuẩn như vậy, căn bản là không phân rõ tốt xấu.
Ớt đại vương rõ ràng là người tốt, sao có thể là quái vật, nó đã trợ giúp thôn dân vượt qua nhiều lần trùng triều như vậy, phần ân tình này cho dù bắt thôn dân phải chết vì nó cũng không đủ báo đáp.
Trưởng lão càng nghe càng chột dạ, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của thôn dân, vội vàng ngắt ngang: "Cậu nói bậy, con nít con nôi học cái gì không học, lại học nói láo."
Trương Tiêu Khê đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không có nói láo, tôi thề tất cả những gì tôi nói đều là thật."
Trưởng thôn nhíu mày, có chút tức giận: "Đủ rồi, đừng ồn ào, chuyện này thật hay giả, tôi đã có quyết định."
Trưởng lão tựa hồ không phục, còn muốn giải bày, thế nhưng trưởng thôn đã giơ tay nói với nhóm thôn dân: "Mọi người nói ra suy nghĩ của mình đi."
Mọi người nhìn nhau, ngập ngừng so dự, tựa hồ kiêng kỵ người nào đó.
Trưởng thôn suy nghĩ một chút liền hiểu được, hừ lạnh nói: "Có tôi ở đây, muốn nói gì cứ việc nói, thân là dị năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-bi-chinh-minh-cay-khoc/618615/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.