Gió đêm thổi ngoài cửa sổ, Lương Thiệu Dương thả cái rèm cửa xuống
Thẩm Gia Kỳ hai mắt tan rã mà nửa mở, phảng phất đã mơ mơ màng màng mất đi tri giác, Lương Thiệu Dương cúi người hôn gương mặt cô, đứng dậy liền rời đi.
Thẩm Gia Kỳ tay nhỏ lập tức từ trong ổ chăn vươn ra, kéo hắn lại.
“Anh rể…” Thẩm Gia Kỳ tầm mắt dời về phía hắn, khóc ách tiếng nói chậm rãi:
“Lần này là lần cuối cùng, về sau, chúng ta không bao giờ thể phát sinh quan hệ, thật sự, không thể.”
Một đêm tình cảm mãnh liệt, lúc này Thẩm Gia Kỳ vạn phần hối hận, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi với chị gái, khóc lóc muốn anh rể về sau không bao giờ phát sinh quan hệ.
Nhưng Lương Thiệu Dương chỉ là xoa xoa đầu cô, trong bóng đêm lộ ra ý cười mơ hồ, không có ý kiến, nói:
“Gia Kỳ ngốc.”
Dứt lời liền rời khỏi phòng.
Thẩm Gia Kỳ cho rằng đây là anh rể đã buông tha cho mình.
Nhưng mà, buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Gia Kỳ tỉnh lại, nhìn thấy trên gối bên cạnh mà hoảng sợ, một cái… Không thể nói đó là quần lót, phía dưới vải dệt, gần là một sợi dây thừng thô lệ.
Mở điện thoại lên, cô thấy anh rể nhắn tin ——
“em vợ, anh rể tặng quà cho em, có thích không? Mặc vào rồi ra ngoài, anh sẽ kiểm tra, nếu hôm nay em không mặc quần lót này, anh sẽ đem ghi âm đêm qua em rên dâm đãng cho chị gái em nghe đấy.”
Thẩm Gia Kỳ cả người run lên, tay chân lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-deu-bi-anh-re-thao/1137125/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.