Chương trước
Chương sau
Trans: DiDi
Editor: Coral
Lúc ông nói chuyện, tiếng bảo mẫu từ ngoài cửa vọng vào: “Ông cả, lão gia gọi ngài xuống dưới lầu.”
Diệp Lệ không nghe rõ Tiết Thịnh nói gì nhưng cũng không dám hỏi lại, hai người vội vàng ra ngoài.
Dưới lầu, Tiết Thịnh Cường vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên sô pha, trong phòng không khí như trầm xuống, người hầu đi lại đều rất cẩn thận.
Tiết Thịnh chỉnh lại nút trên cổ áo, bình tĩnh hỏi: “ Ba, làm sao vậy?”
Lão gia cau mày: “Con mau nghĩ lại xem, chúng ta đã làm chuyện gì không tốt đắc tội với Cao gia rồi phải không?”
Tiết Thịnh sững sờ: “Sao ba nói như vậy?”
Ông cụ nói: “Vừa rồi thư ký của Cao Lão gọi điện tới nói buổi gặp mặt cuối tuần này không cần đi nữa.”
Lúc này, Tiết Dao tan học về sớm nghe hai người nói chuyện, lập tức mắt sáng lên: “ Ông nội, bác cả, con biết, chắc chắc là bởi vì Tiết Tịch rồi!”
Tiết Dao vừa nói xong, Diệp Lệ liền sốt ruột hỏi: “Tịch Tịch làm sao?”
Tiết Dao bĩu môi: “Tần Sảng lớp chúng cháu đắc tội với Cao Ngạn Thần, sau đó lúc tan học bị chặn lại, Tiết Tịch ra vẻ nhất định đòi đi giúp đỡ. Ông nội, Cao Ngạn Thần chính là cháu đích tôn của Lão Cao, nhà của chúng ta còn phải cầu cạnh nhà họ giải quyết nhiều việc, chị ấy làm như vậy không phải là càng gây thêm nhiều rắc rối cho gia đình ta hay sao?”
Con trai duy nhất của Lão Cao bất ngờ qua đời, chỉ để lại một đứa cháu duy nhất là Cao Ngạn Thần, Lão Cao bao che khuyết điểm rất lợi hại, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Cao Ngạn Thần dám cả gan hoành hành ngang ngược ở trường học Quốc tế như vậy.
Tiết lão phu nhân lập tức đập bàn: “Không thể tưởng tượng nổi mà, tôi đã nói từ lâu rồi, loại trẻ con ngang tàng thế này không nên dẫn về mà, mới được mấy ngày, mà đã gây ra chuyện lớn như vậy!”
Loading...
Cả người Diệp Lệ chấn động, lấy tay ôm ngực.
Cao Ngạn Thần có tiếng là Hỗn Thế Ma Vương, đặc biệt rất giỏi đánh nhau, còn có một cô gái từng bị hắn đánh gãy xương sườn.
Tịch Tịch của bà vừa gầy lại vừa yếu, Cao Ngạn Thần chỉ cần đánh một cái không phải lấy đi nửa cái mạng của con bé rồi hay sao?
Đang lúc gấp rút, ánh mắt của Tiết Thịnh nhìn chằm chằm Tiết Dao: “Bọn nó ở đâu? Chuyện xảy ra bao lâu rồi?”
Tiết Dao trả lời: “Chính là hẻm nhỏ ở bên cạnh trường học, có lẽ cũng được một tiếng đồng hồ rồi ạ.”
Tiết Thịnh tức giận: “ Lúc chị con xảy ra chuyện, tại sao con không gọi điện về nhà?”
Tiết Dao né tránh ánh mắt.
Cô hận không thể để cho Cao Ngạn Thần đánh Tiết Tịch thê thảm hơn một chút, tốt nhất là đánh cho tàn phế, làm sao còn nghĩ đến chuyện gọi điện về nhà cầu cứu Tiết Tịch được cơ chứ?
  
Tiết Dao vẫn chưa tìm được lý do thì đã thấy Tiết lão phu nhân khẽ quát: “Gọi điện về làm gì? Một đứa con gái không biết trời cao đất là gì như nó, nên chịu chút khổ cực, đáng bị dạy dỗ nhiều hơn.”
“Mẹ!” Tiết Thịnh ngắt lời Tiết lão phu nhân, cũng không có thời gian để truy cứu nữa, trước mắt là phải bảo đảm an toàn cho Tịch Tịch.
“Chuẩn bị xe!” Giọng nói của Diệp Lệ run run, Tịch Tịch của bà nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
  
Đúng lúc bà và Tiết Thịnh hốt hoảng đi ra ngoài, những người còn lại thì đang đợi xem trò cười, bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ nhắn từ ngoài cửa đi vào. 

Tiết Tịch đi một mạch về nhà, cô đeo cặp sách sau lưng, vừa vào cửa đã thấy Tiết Thịnh và Diệp Lê đang lo lắng đi ra ngoài. Cô liền ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Nhưng Diệp Lệ lại nhìn cô rất lâu mà không nhúc nhích, Tiết Tịch ngây người chớp chớp mắt, chủ động hỏi: “ Mẹ, mẹ ra ngoài à?”
“.…”
Cả phòng khách không một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô.
Năm giây sau, Diệp Lệ mới nhìn cô từ trên xuống dưới, đồng phục học sinh rộng rãi bao lấy cơ thể gầy gò, nhìn không thấy chỗ nào bị thương, nhưng trên quần dính một chút bụi, bà lo lắng hỏi: “Tịch Tịch, con không sao chứ?”
Tiết Tịch thở dài: “..... Không ổn lắm ạ.”  
Lập tức vành mắt Diệp Lệ đỏ hoe, nắm tay cô lo lắng hỏi: “Con có chỗ nào không ổn?” 

Tiết Tịch ngây người một lúc, không hiểu tại sao Diệp Lệ lại kích động như vậy, cô từ từ trả lời: “Hôm nay thầy Lưu giao cho con năm đề thi, chắc là con làm không xong.”
Cô vốn định tan học sẽ về nhà làm đề, nhưng việc của Tần Sảng làm trễ mất nửa giờ của cô.
Có lẽ tối nay phải thức đêm rồi.
Diệp Lệ đang lo lắng kiểm tra xem cô có chỗ nào bị thương không.
“??”
Bà ngạc nhiên hỏi: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tiết Tịch gật đầu, cô nắm chặt tay cầm của cặp sách, vòng qua bà định lên lầu: “ Mẹ, con lên phòng học bài đây.”
Nhưng mới đi hai bước, đã nghe thấy giọng của Tiết lão phu nhân: “Đừng có lôi chuyện học hành ra làm cái cớ! Tiết Tịch, nếu như mày không có chuyện gì thì nên đi đến Cao gia xin lỗi ngay đi!”
Trong đầu Tiết Tịch từ từ xuất hiện một dấu chấm hỏi: “Xin lỗi cái gì?”
Đang thắc mắc, Tiết Thịnh trầm giọng nói: “Mẹ, chúng ta còn chưa biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, chuyện của bọn trẻ cũng không nhất thiết phải làm quá lên như thế, cũng không nghiêm trọng như vậy.”
Nói xong ông nhìn sang Diệp Lệ: “Em đưa con lên lầu đi.”
Diệp Lệ khẽ gật đầu.  
Lúc Tiết Tịch lên lầu vẫn còn nghe thấy lời trách móc của lão phu nhân: “Tiết Thịnh, con không thể bảo vệ nó như vậy! Con không bắt nó đi xin lỗi, chuyện với Cao gia phải giải quyết thế nào đây?”
Giọng của Tiết Thịnh rất cương quyết: “Con đưa Tịch Tịch về đây, không phải là để nó chịu đựng uất ức. Chuyện này, con sẽ tự mình giải quyết.”
“Con giải quyết?” Tiết lão phu nhân bỗng cao giọng giễu cợt: “Được, không giải quyết được với Cao gia, các cổ đông sẽ không thừa nhận con làm chủ tịch, mẹ xem tới lúc đó con làm thế nào!”
  
“.…”
Mãi cho đến khi vào phòng, Tiết Tịch cũng vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
  
Cao gia....Cô không quen ai họ Cao cả!
Cô nhìn Diệp Lệ: “Làm sao vậy mẹ?”
Diệp Lệ dịu dàng khuyên cô: “Không phải sợ, có ba mẹ ở đây, chúng ta sẽ không để con phải chịu khổ.”
Trong từ điển của Tiết Tịch không hề có chữ “sợ” này.  
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Tiết Thịnh đi vào, Tiết Tịch cảm giác có chút không tự nhiên. Sau khi cô trở về, Tiết Thịnh đã đi công tác, cho nên chưa từng tiếp xúc với người được gọi là ba này.
Tiết Tịnh mỉm cười ấm áp với cô: “Tịch Tịch, làm bài tập đi.”
Ông đưa bàn tay to lớn của mình vỗ nhẹ đầu cô, ôn hòa nói: “Yên tâm, có ba ở đây.”
Tiết Tịch: “Dạ.”
Cô cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn đề thi, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng người đàn ông có bờ vai vững chắc này dường như đem lại cho cô một cảm giác an toàn.
Khóe môi hơi cong lên trên gương mặt vốn không có biểu cảm gì, cảm giác mình là một phần của ngôi nhà này cũng tăng thêm một chút.
Cô lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ tạp nham, bắt đầu tập trung làm đề thi.
Tiết Thịnh và Diệp Lệ ra khỏi phòng, cũng không ngắt ngang suy nghĩ của cô.
Chờ đến lúc về phòng, vẻ mặt của Diệp Lệ mới rầu rĩ khó coi: “Làm sao bây giờ?”
Nếu như Tịch Tịch bị đánh một trận, theo cách làm của Cao Ngạn Thần, chuyện cũng xong rồi. Nhưng bây giờ Tịch Tịch không có sao, điều này nói rõ là Cao Ngạn Thần sẽ không chịu để yên.
Tiết Thịnh thở dài: “Ngày mai anh đến Cao gia một chuyến.”
Thân là đàn ông, vì vợ con, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu. 

Diệp Lệ chỉ hận bản thân không có năng lực, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ là phải trở nên mạnh mẽ hơn, bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy anh mang theo hộp trà này, Cao lão thích nhất là trà, nể mặt hộp trà thượng hạng này, chắc cũng sẽ không tính toán với chúng ta.”
Tận đáy lòng Tiết Thịnh cũng không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn mở miệng: “Được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.