Editor: Thái Hy
Sau khi Tiết Tịch chuẩn bị xong, Lục Siêu ở phía trước vươn tới một bàn tay, hết sức cường điệu: “Phải dùng lực, hơn nữa phải nhanh, có điều cô là con gái, phản ứng sẽ có chút chậm...”
Còn chưa nói cong, Tiết Tịch đã đá đến một cước.
“Phụt!”
Lục Siêu cảm thấy mình bị một lực rất mạnh đánh đến, khiến hắn phải lùi về phía sau năm bước mới đứng vững lại được.
Chờ sau khi định hình lại, hắn mới nhận ra!
Một cô gái nhỏ sao lại có sức lực mạnh như vậy?
Tiết Tịch tiêu sái hạ chân xuống, quay đầu nhìn về phía hắn: “Còn muốn dùng thêm sức nữa hay không?”
Từ nhỏ cô đã ở trong cô nhi viện phụ việc, giặt chăn, giặt khăn trải giường, làm việc nặng cũng thành quen nên khỏe hơn những người khác.
Nhưng mà cô chưa từng học võ, nên không biết đánh nhau.
Lục Siêu vội vàng xua tay: “Đủ rồi.”
Tay hắn run run : “Đến động tác này, cô phải kiềm chế lại, không cần dùng nhiều sức.”
Học qua hai lần, Tiết Tịch đã nắm vững yếu tố cơ bản của bài quyền, nhìn đồng hồ, cô chạy lại hướng Tần Sảng.
Lúc này trời đã sắp tối, từng ngõ nhỏ đều đã lên đèn, lúc Tiết Tịch tới, nhìn Tần Sảng cùng bảy ngọn lửa kia, bọn họ ngơ ngác ngồi dưới ngọn đèn, Cao Ngạn Thần vẫn như cũ dựa vào tường, cúi đầu chơi điện thoại, mấy người khác cũng không có vui vẻ gì.
Ngọn lửa số một đá vào một cái cây, nói: “Khốn kiếp! Con bé đó sẽ không phải lừa chúng ta, không dám quay lại đấy chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/1765469/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.