Chương trước
Chương sau
Editor: Vinh Phạm
"Phụt!"
Lục Siêu phun ra sữa đang uống: "Cô vừa mới nói mua cái gì?"
Tiết Tịch bối rối nhìn hắn, không hiểu tại sao Lục Siêu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, dù vậy cô vẫn nghiêm túc giải thích: "Ngày đầu tiên tôi đến, nhìn thấy hộp khí cầu trên kệ."
Khí cầu cái gì, thứ đó rõ ràng là...
Răng Khểnh muốn nói gì đó, nhưng bị cô làm cho nghẹn lại sau đó lại ho dữ dội.
Răng Khểnh ánh mắt nghi ngờ nhìn Hướng Hoài.
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, thân hình nhẹ nhàng đi về phía quầy, mệt mỏi ngồi xuống ghế, anh ta hỏi: "Em mua cái đó để chơi một mình à?"
Tiết Tịch dừng lại hai giây: "... Đúng."
Hướng Hoài ngả người ra sau ghế, khuất mình trong góc tối của quán, một giọng nói tươi cười vang lên : "Chơi một mình như vậy thì thật là buồn chán."
Tiết Tịch suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, hay là tôi sẽ mua nó đặt ở đây, sau này chúng ta cùng nhau chơi."
"Phụt!"
Lục Siêu vừa uống một ngụm nước mới lại phun ra, ho liên tục.
Tiết Tịch nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô đang định hỏi rốt cuộc Răng Khểnh vì sao lại kích động, tiếng ngón tay gõ vào lên mặt bàn truyền đến, giọng nói của Hướng Hoài đã thu hút cô: "Bạn nhỏ, em sắp muộn rồi đó."
Muộn....
Loading...
Tiết Tịch vội vàng nhìn đồng hồ trong cửa hàng, năm phút nữa chuông sẽ reo.
Cô vội vàng xách cặp chạy ra ngoài: "Tôi đi trước."
Lục Siêu nhìn theo bóng lưng của cô chạy xa dần, sau đó chậm rãi nhìn về phía ông chủ của mình, chỉ thấy Hướng Hoài vẫn bình tĩnh trong bóng tối, lại tiếp tục đọc sách.
Lục Triều bước tới, dựa vào quầy nói: "Ông chủ, khi nào thì về?"
Hướng Hoài: "Để sau hãng nói."
Lục Siêu gật đầu: "Chẳng qua là, hôm qua em đi tìm Lão Cao uống trà, ông ấy liền hỏi thăm tung tích của anh, hôm nay lại nhắn tin hỏi anh lấy trà để làm gì. Em phải trả lời như thế nào?"
Nghe xong, Hướng Hoài im lặng hồi lâu.
Lục Siêu còn tưởng rằng đối phương không có ý định trả lời, Hướng Hoài đột nhiên cười tủm tỉm rồi nói: "Làm sính lễ."
"Sao?"
Lục Siêu ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã trở nên hưng phấn.
Nếu để Lão Cao biết lão đại độc thân hai mươi lăm năm giờ lại có vị hôn thê ở Tân Thành, chắc hẳn ông ấy sẽ tròn mắt lên ngạc nhiên?
Gửi lại tin nhắn xong, hắn bước đến bàn ăn bên cạnh, nhặt tờ một trăm đồng mà Tiết Tịch đã để đó, đang định đút vào túi thì nghe thấy tiếng ngón tay Hướng Hoài gõ trên bàn.
Cơ thể hắc đột cứng đờ, quay người lại thấy Hướng Hoài đang nhìn thẳng vào mình.
Lục Siêu theo bản năng đưa một trăm cho Hướng Hoài, nhìn hắn mở ví, xếp tờ một trăm và hai trăm của ngày hôm qua lại với nhau, hắn bình tĩnh tiếp tục đọc sách.
Lục Siêu: "..."
-
-
Sau hai tiết thể dục, Tiết Tịch ngoan ngoãn trở về, tranh thủ từng giây từng phút làm đề mà Lão Lưu đưa cho.
Lúc này trong phòng học vang lên tiếng hít thở, không khí xung quanh bỗng trở nên im ắng.
Tiết Tịch không quan tâm, cho đến khi có người kéo ghế ngồi trước mặt cô và ngồi lì ở đó, cô mới chậm rãi liếc nhìn.
Đập vào mắt cô là một mái tóc đen nhánh như mực.
Tần Sảng?
Tiết Tịch mở to mắt, tự nhiên trong lòng nhảy lên vui sướng.
Nhưng mà lúc này Tần Sảng lại có chút ngại ngùng, có vẻ không dám ghé vào bàn, người ngồi bên cạnh cô lập tức kéo ghế ra xa, giống như mái tóc đen kia mang theo căn bệnh truyền nhiễm nào đó...
Tiết thứ tư là môn toán, Lão Lưu bước vào lớp, đột nhiên mỉm cười sau khi nhìn thấy Tần Sảng: “Bạn học Tần Sảng biểu hiện rất tốt!"
Tần Sảng không nói lời nào với Lão Lưu, cúi đầu xuống như có tâm sự.
Tiết Tịch thấy sau khi Tần Sảng bước vào lớp, không khí trong lớp trở nên rất quỷ dị, có vài người vừa thì thào to nhỏ vừa chỉ vào Tần Sảng, nhưng không một ai dám nói lời nào với cô.
Trước kia Tần Sảng tóc hồng tuy rằng hay cùng người khác đấu võ mồm, thế nhưng quan hệ với bạn học cũng không tệ...
Sau khi kết thúc tiết học thứ tư , mọi người lần lượt ra ngoài, chuẩn bị đi tới nhà ăn để ăn cơm.
Tiết Tịch làm xong câu cuối cùng, nhìn thấy Tần Sảng vẫn nằm trên bàn, cô đứng dậy, hỏi : "Ăn cơm chưa?"
"..."
Trong lớp còn mấy người vẫn chưa rời đi đều quay lại, nhìn chằm chằm vào Tiết Tịch với đôi mắt đầy kinh hãi.
Tần Sảng không ngờ Tiết Tịch lại dám nói chuyện với cô, cô hơi kinh ngạc đầu từ từ ngẩng lên : "Cậu..."
Tần Sảng chợt nhận ra Tiết Tịch là một học sinh chuyển trường, không biết chuyện của cô, cho nên mới lo chuyện bao đồng.
Tần Sảng chua sót cười: "Tôi không đói, cậu cứ đi đi."
Là một học sinh giỏi, nếu đã thấy rõ sự tình thì không nên tiếp tục động chạm đến người ta.
Tiết Tịch: “...Ừ”
Cô không có gì ràng buộc, một mình đi thẳng đến căng tin.
Sau khi ăn xong trở về, Tần Sảng dù nói không đói nhưng vẫn ngồi tại chỗ, vừa ăn bánh vừa uống sữa, dường như không dám đi ra ngoài.
Tiết Tịch: “.....”
Qua hai tiết buổi chiều, còn lại là tiết tự học, Tiết Tịch thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến lớp nâng cao, lúc này nghe thấy có người gọi: "Tần Sảng, có người tìm ."
Cơ thể Tần Sảng khẽ run rẩy, nhưng cô vẫn đi ra ngoài, sau khi trở lại, trên mặt không còn chút máu, tái nhợt như tờ giấy trắng, có vẻ rất sợ hãi.
Tiết Tịch muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, có cần cô giúp đỡ hay không, nhưng Tần Sảng không cho cô cơ hội mở miệng, lập tức nằm úp xuống bàn, giả vờ ngủ.
Tiết Tịch đành im lặng, ôm sách ra khỏi lớp.
Hai tiết học rất nhanh đã kết thúc, Tiết Tịch còn chưa làm xong mấy câu cuối đã hết giờ, cô miễn cưỡng thu dọn, lúc này, trước mặt bỗng nhiên bị chặn lại.
Phạm Hãn bỗng xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt đầy do dự, cuối cùng thấp giọng cảnh cáo: "Cô hãy tránh xa Tần Sảng một chút."
Tiết Tịch nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Phạm Hãn có chút khó xử, nâng cằm lên, kiêu ngạo mở miệng nói: "Cô ta không phải là người tốt. Dù cô ta có nhuộm lại tóc thì vẫn sẽ gặp rắc rối. Tóm lại cô đừng có thân cận với cô ta!"
Nói xong, nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn mình, không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút bối rối, hắn vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng học.
Tiết Dao đã đợi sẵn bên ngoài lớp học, nhìn thấy tình huống này, cô nhướng mày hỏi: "Phạm Hãn, cô ta đã nói gì với cậu?"
Phạm Hãn có chút chột dạ, tâm tình hỗn loạn : "Không có gì."
Tiết Dao sửng sốt, không ngờ Phạm Hãn chỉ trả lời cho có lệ. Cô nắm chặt tay, ánh mắt nhìn về phía Tiết Tịch mang theo chút tàn ác.
Tiết Tịch không hiểu tại sao Phạm Hãn lại đến nhắc nhở cô, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, quay trở lại phòng học, thấy Tần Sảng đã không còn ở chỗ ngồi.
Trong lớp chỉ còn học sinh ở lại quét dọn, chẳng mấy chốc bụi bay mù mịt, cô xách cặp ra khỏi cổng trường, vừa định lên xe thì thấy đằng xa có một bóng người vụt qua, bước vào con hẻm nhỏ.
Là Tần Sảng!
Tiết Tịch cau mày.
Từ trước tới nay cô vẫn luôn nhàn nhạt, không quan tâm tới chuyện của người khác.
Nhưng vừa nghĩ đến Tần Sảng...Cô liền không do dự mà lập tức đi tới bên đó.
Cô muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.