Editor: Thái Hy
Sự trầm ổn của Hướng Hoài từ trước đến nay, giờ phút này tất cả đều tiêu tan hết, nhưng chưa đầy hai giây đã kịp khôi phục lại bình thường, hắn mỉm cười, nhận lấy hai trăm tệ, nói: “Lá trà ở trong kho hàng, chờ khi em tan học thì tới lấy.”
“Được.”
Tiết Tịch rất dứt khoát, xoay người rời đi, nhìn thấy biểu tình phức tạp của Răng Khểnh, cô yên lặng thở dài.
Chắc hẳn Răng Khểnh cũng biết lòng dạ ông chủ của mình thâm sâu khó lường.
Có điều chẳng liên quan.
Tiết Thịnh có cho cô một cái thẻ, bên trong khoảng hơn mười vạn, cô có rất nhiều tiền!
Trong phạm vi cho phép, cô cũng không ngại nhận sự trợ giúp của Hướng Hoài, huống hồ là hắn vui vẻ tự nguyện, không chừng cô sẽ nhanh thoát khỏi lời nguyền rủa “Không hẹn hò thì sẽ chết” đó.
Chờ sau khi Tiết Tịch rời đi, Lục Siêu rút khóe miệng hỏi: “Lão đại, trong kho hàng làm gì có Đại Hồng Bào?”
Trong kho hàng chỉ có một đống hộp mà ngày đầu tiên mang đến thôi!
Hướng Hoài liếc mắt nhìn hắn: “Gọi điện cho Tiểu Cao, cậu đến đó lấy.”
Lục Siêu: “.... Đúng.”
Sau khi nói xong, hắn không nhịn được than thở nói: “Lão đại, Lão Cao tốt xấu gì cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, anh cũng không thể cứ gọi ông ấy là Tiểu Cao...”
Loading...
Nhìn thấy ánh mắt của Hướng Hoài, Lục Siêu câu sau vội giở mặt: “... Thế chẳng phải khiến lão đại già hơn sao!”
Hướng Hoài lười để ý tới lời của hắn, lập tức quay trở lại quầy, cầm lấy một quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-ngay-bi-ep-hen-ho-cung-lao-dai/159572/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.