“Vậy cũng cao quý hơn những huyết tộc cao quý hạ đẳng này mà phải không?” Jaliz cười lạnh nói: “Không nhìn xem mình là thứ gì, cũng dám làm ra chuyện giết chủ không thể tha thứ này. Tôi càng không nghĩ tới, các người lại còn dám dùng máu của thân vương đổi lấy bạc giam cầm của lão bất tử giáo hoàng, thật sự không biết sống chết.”
“Jaliz.” Người đàn ông âm trầm ngồi vị trí thứ hai nhìn Jaliz nở nụ cười thâm độc : “Bây giờ cô nói như vậy, ban đầu không phải cô cũng tham dự sao?”
“Ban đầu nếu như không phải các người nói sau khi khiến cho thân vương bệ hạ ngủ say rồi sẽ đưa người cho tôi, tôi sẽ hợp tác với các người?” Nói tới đây trên gương mặt xinh đẹp của Jaliz lộ vẻ độc ác, thậm chí ngay cả răng nanh cũng mất khống chế mọc ra: “Kết quả các người làm cái gì? Các người nhốt thân vương bệ hạ trong căn phòng dưới lòng đất của lâu đài nát đó, lại còn dùng bạc giam cầm vây khốn người. Các người… các người thật đáng chết.”
“Hừ, dù bị lừa thì cô có thể làm gì? Giống như cô nói, chúng ta bây giờ đã cột cùng trên cái thuyền rồi, Ansel sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai trong chúng ta.” Trên mặt người đàn ông âm trầm lộ ra nụ cười dữ tợn: “Có điều, thân vương bệ hạ ngu xuẩn kia cũng thật là không biết hưởng thụ, vưu vật như cô tự đưa lên giường cũng có thể bị vứt ra. Thật không biết là Ansel không được, hay là coi thường đóa hoa xã giao phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-mot-the-gioi-deu-thay-sai-sai/1009277/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.