“Không cần giặt.” Giang Nhiên nhận ra ngữ khí của mình không thích hợp, dần dần dịu lại.
Cậu lấy lại chiếc áo khoác trong tay Tiểu Điền, tìm một cái ba lô của mình, nhét vào.
Tiểu Điền nhìn hành động kỳ quái của Giang Nhiên, nói: “À, vâng.”
Giang Nhiên gật đầu với Tiểu Điền, vốn định cười với anh ta một cái, nhưng bất đắc dĩ là không tài nào cười nổi.
Sau khi ra khỏi xe bảo mẫu, một cơn gió thổi tới. Giang Nhiên nâng tay vuốt lại tóc mái trên trán, sau đó dừng lại một chút, đôi mắt nhìn vào tay phải của mình, trầm tư hồi lâu, rồi dần dần nắm chặt lại.
Giữa khoảng nghỉ quay phim, Vương Trạch gọi điện tới.
“A Nhiên, rốt cuộc là chuyện gì? Ban đầu tôi cũng không tin, chỉ là, vừa nãy bên bộ phận kỹ thuật xem qua, nói là thật. Tối qua cậu thật sự cùng Tô Lan…?”
Giang Nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc.
Cậu trước đó thế mà còn nghĩ dùng một số lời nói mập mờ để che giấu hành tung tối qua của mình. Nhưng mà, có lẽ cậu đã quá căng thẳng, tối qua đã để lại không ít dấu vết ở hiện trường. Cho nên, dù có che che giấu giấu thế nào, một số bộ phận sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cậu.
Còn về Tô Lan, loại chuyện phiền lòng này vẫn là nên nhanh chóng giải quyết đi.
“Không có, tối qua tôi rất nhanh liền ra ngoài rồi. Tôi và Tô Lan không có quan hệ gì cả. Còn về video…” Nói đến đây, Giang Nhiên dừng lại, chuyện video, cậu cũng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-tinh-day-deu-o-hien-truong-vu-an/4895537/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.