Giang Nhiên cúi đầu nhìn chiếc quần lót hơi bó sát, hai chân càng khép chặt hơn, cũng không dám đứng dậy.
Cũng may nhà Vương Trạch ở khá gần đây, cho nên, trước khi phóng viên kịp tới, xe của Vương Trạch đã tới trước.
Vương Trạch liếc nhìn bộ dạng chật vật của Giang Nhiên, thở dài một hơi: “Ai, đều do tôi, biết cậu mộng du mà tối qua còn cởi đồ cậu chỉ còn lại mỗi cái quần lót. Chuyện lần này, thật là… Ai. Thôi không nói nữa, đưa cậu về nhà tắm rửa trước đã.”
Giang Nhiên chân trước vừa đi, sau lưng lại có xe cảnh sát chạy tới.
Nhìn đám đông chen chúc phía trước, lòng Triệu Thắng khẽ "lộp bộp", anh nói: “Không lẽ... t.h.i t.h.ể bị quần chúng phát hiện rồi sao?”
Lâm Khiêm cũng nhíu mày: “Gọi cho người báo án, xác định lại vị trí thi thể.”
Rất nhanh, trong đám đông lộn xộn, một người đàn ông đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía xe cảnh sát của họ.
Mọi người trên xe thấy vậy, thầm nghĩ: Xong rồi. Chuyện này mà bị quần chúng phát hiện, về Cục nhất định sẽ bị Cục trưởng mắng, hơn nữa, không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới dập tắt được vụ này.
Triệu Thắng dừng xe bên lề đường. Lâm Khiêm nhìn người báo án đi tới, trầm giọng hỏi: “Thi thể ở đâu?”
Người báo án chỉ vào ven đường: “Không ở đây, mà ở trong khu rừng nhỏ kia.”
Mọi người nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc nãy tôi đứng canh t.h.i t.h.ể ở bên cạnh, nhưng mà sợ quá. Với lại tôi nghe thấy phía trước có động tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-tinh-day-deu-o-hien-truong-vu-an/4888859/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.