Lá gan chuột nhắt kia của Tiểu Pháo không tránh khỏi bị dọa, cuối cùng vẫn ngã bệnh.
Phải biết rằng, thời gian của ta rất quý giá, phí phạm một giây một phút không biết rớt mất bao nhiêu bạc.
Ta chờ nàng không nổi, đành phải tự mình ra trận.
Ta thay nàng bồi dưỡng cảm tình, nàng chỉ cần lo việc bò lên long sàng là được.
Ta đeo khăn che mặt, mỗi ngày chạy tới góc xó xỉnh của Ngự Hoa Viên.
Một câu "Mong gặp người chung tình, đầu bạc không cách xa", ta đọc đến thuộc lòng rồi, hở một tí là như nổi cơn điên quỳ cái bùm phát xuống đất, lải nhà lải nhải ngâm thơ.
Tận đến ngày thứ tư, ta nghênh đón lần đầu tiên "ngẫu nhiên" gặp được mặt rồng trong đời.
Ta vừa ngâm xong câu thơ, một giọng nói thanh nhuận dễ nghe từ bên cạnh truyền tới, "Cô nương, mặt đất sắp quỳ ra cái hố đến nơi rồi, vẫn còn ngâm sao?"
Ta theo tiếng nói nhìn qua, mặt mày thanh tú, đường nét rõ ràng, không phải Hoàng thượng thì là ai? Nhưng mà ta biết hắn, hắn lại không biết ta.
Ta nắm giữ tiên cơ.
"Ngươi nhìn mấy ngày rồi, không phải vẫn nhìn sao?"
Hắn cười nói: "Ta chỉ tò mò thôi, trí nhớ của một người tệ đến mức nào mới phải mỗi ngày lặp đi lặp lại một câu như vậy. Hôm nào ta làm cho ngươi một cái bàn thờ Văn Thù Bồ Tát ở đây, không thể để ngươi quỳ vô ích được."
Ta ngẩng đầu lên, hừng hực khí thế nói: "Liên quan cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-thi-tam-ta-deu-den-thang/2954915/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.