Buổi tối, Tiêu Thời Vân lại lật thẻ bài của ta.
Ta vội vàng dọn dẹp Tiểu Tước Cung, đợi đến lúc chạy đến chỗ hắn, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiêu Thời Vân che mắt lại, "Ôi! Xuân Anh à, người ngươi có mùi gì vậy, cay hết cả mắt."
Ta hung hăng ném cái bàn chải cọ bô xuống đất, "Ngươi có bệnh à! Ngày nào cũng gọi ta đến thị tẩm! Ta rảnh lắm sao?"
Tiêu Thời Vân sợ đến mức vội vàng co rúm lại trên giường, "Cầm đi, cầm đi! Có mùi!"
Ta cởi áo ngoài, ngồi xuống ghế đẩu, "Có chuyện gì nói mau!"
Tiêu Thời Vân cẩn thận nhìn chằm chằm cái bàn chải cọ bô, sợ chọc ta nổi điên lại tương thẳng vào gương mặt đẹp trai làm người ta phát ghét của hắn, “Trẫm chỉ muốn hỏi một chút, chuyện của chúng ta ngày hôm qua, đã làm xong chưa?"
Ta tức giận nói: "Vội cái gì? Sách cũng chưa in, ngươi đòi mạng đấy à?"
"Ta cảm thấy đề nghị của ngươi tối hôm qua không ổn lắm. Dựa vào cái gì mà ngươi 7 ta 3? Ta nói hết sở thích của mình cho ngươi, tại sao lại được chia ít hơn?"
Ta giơ hai tay ra, "Xin mời, ngươi tự đi mà viết."
Tiêu Thời Vân ủ rũ, "Sắp Thất tịch đến nơi rồi, Hoàng Hậu và Hoàng quý phi tương ái tương sát, không ai đón lễ cùng trẫm, thật là đáng thương. Ngươi phải cố gắng hơn nữa, giới thiệu thêm vài người cho trẫm."
"Ta cố gắng kiểu gì? Hạ Tiểu Pháo thì ngươi chê ngốc, Hoàng hậu ngươi lại chê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-thi-tam-ta-deu-den-thang/2954907/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.