Nhụy Bạch Y sợ trượt xuống, bèn ôm lấy cổ Dạ Nhuận theo bản năng, không hề để bụng câu nói ghét bỏ cân nặng của nàng mà Dạ Nhuận nói. Bởi vì ngoài trời đang mưa, nên lúc ôm lấy chàng, nàng chợt cảm giác được vai và gáy Dạ Nhuận đều ẩm ướt, trên người chàng trai này cũng thấm đượm mùi mưa.
Người này mạo hiểm cả mưa để đến giết nàng, cũng đủ chuyên nghiệp đấy.
Nàng vừa ôm như thế là cả người Dạ Nhuận cứng đờ lại. Như thể có một cọng lông vũ cào ngay lên người chàng, ngứa ngáy đến độ chàng phải rùng mình một cái.
Chờ chàng đứng vững dần, Nhụy Bạch Y mới buông cổ Dạ Nhuận ra, đặt hai mũi chân lên mặt đất, đáp xuống.
Nàng ngước mặt, thấy người đàn ông trước mắt đã nhanh chóng thu cảm xúc ngây ngẩn đờ đẫn về, môi chàng nhếch lên rất vẻ phỉnh phờ, “Vì mạng sống, đại tiểu thư quý báu kiêu sa của phủ Hầu cũng biết nhào vào lòng người khác cơ đấy.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Được, chàng muốn nghĩ thế nào mặc xác chàng.
“Không đúng.” Đột nhiên người này nghĩ đến điều gì, chàng nói: “Trước đó ta đã tới hai lần, sao cô còn bất cẩn như thế, không cho mấy hộ vệ tới canh giữ cửa? Chờ ta tới lấy mạng cô sao?”
Hòn đá nhỏ vừa nãy là để thử, thấy không có gì lạ nên Dạ Nhuận mới dám nhảy xuống từ trên tường, rồi mở cửa sổ đi vào.
Nhụy Bạch Y còn chưa trả lời thì đã nghe thấy Dạ Nhuận cười một tiếng, môi chàng càng nhếch cao hơn, đôi mắt hoa đào lạnh băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-song-lai-deu-yeu-nang-tu-cai-nhin-dau-tien/1455081/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.