Nhụy Bạch Y lấy bình thuốc mà Dạ Nhuận ném cho nàng tối qua từ dưới gối lên, đi tới liếc chàng một cái, mí mắt hơi giần giật. 
Nếu biết lại là anh chàng này, nàng sẽ không nặng tay như thế, phải nói là, nàng chả thèm động thủ với chàng đâu. 
Bây giờ, người này lại tràn trề hứng thú nhìn nàng, không hề tự ý thức được ba vết cào trên mặt mình bắt mắt cỡ nào, cánh tay còn đang chảy máu ròng ròng. 
Hai người đối diện nhau, chẳng ai nói gì, sát thủ máu lạnh ngắm nghía Nhụy Bạch Y đầy vẻ tìm tòi xoi mói, nàng lại thành người mở miệng trước, “Lại tới giết thiếp à?” 
Khi hỏi tới câu này, Nhụy Bạch Y nắm chặt lọ thuốc trong tay đi đến trước mặt Dạ Nhuận. Thấy nàng chủ động tới gần mình, Dạ Nhuận rõ ràng hơi sửng sốt. Lúc đầu ngón tay của Nhụy Bạch Y lướt qua cái mặt bự của chàng, chàng rụt rụt đầu lại ra chiều kinh ngạc, “Sao nào, vì mạng sống nên muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc ta hử?” 
Nhụy Bạch Y: “……” 
Cái tay đưa ra của nàng suýt thì mở ra, chuyển qua vả vào mặt Dạ Nhuận. Nhưng thấy chàng bị thương nặng, đáng thương quá đỗi, nàng lại nhịn, dịu giọng bảo, “Chàng đừng cựa quậy, thiếp bôi thuốc cho chàng.” 
Dạ Nhuận nắm lấy cổ tay nàng, đôi mày rậm nhuốm vẻ lạnh lẽo, khóe môi lại nhếch lên, “Bỏ độc trong thuốc hả?” 
“……” 
Thằng cha này bị cái giống gì đấy? Nàng rất muốn nện thuốc lên mặt chàng luôn. 
“Đã bảo rồi, chàng đừng cựa quậy.” Từ trước đến nay Nhụy Bạch Y 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-song-lai-deu-yeu-nang-tu-cai-nhin-dau-tien/1455080/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.