Có thể cùng ngủ trong một phòng với quản lý, là chuyện ta chưa từng bao giờ nghĩ đến, Trong phòng này cái gì cũng có, giường đệm thoải mái, hoa tươi, trái cây, thuốc bổ, TV, máy chơi game… Đương nhiên, nếu như đây không phải là phòng bệnh thì càng tốt hơn. Từ sau cái hôm ta tỉnh lại, quản lý không làm động tác như trước kia nữa, cho dù bàn tay nhỏ bé đã nắm tay ta cả đêm, cũng hoàn toàn không còn tăm hơi. Ta luôn cảm thấy chúng ta không nên cứ “trở lại bình đạm” như vậy nữa, ngược lại nên tiến thêm một bước mới đúng. Rõ ràng… rõ ràng ta giúp y tránh khỏi thủ đoạn thâm hiểm của tên bạch tuộc, cho dù không giống như thoại bản* phải lấy thân báo đáp như thế, chí ít cũng nên có một khuôn mặt tươi cười với ta chứ, vì sao sau ngày ta tỉnh lại đó thấy y có vẻ nóng nảy, mấy ngày nay lại bắt đầu không để ta vào mắt? (*Thoại bản (话本): một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này) Trong lòng ta nghĩ linh tinh, lại không thể đem sự bất mãn treo ở trên mặt, mỗi ngày cùng với cháu trai bưng cháo vòng vòng vây quanh quản lý. Thật không biết giữa hai chúng ta rốt cuộc ai bị bệnh năng hơn, rõ ràng ta bị xuất huyết dạ dày, cũng rất nhanh chóng khôi phục lại, mỗi ngày chỉ húp cháo mà có thể húp một tô lớn, ngoại trừ thiếu chút dầu mỡ, cái khác không có vấn đề. Mà quản lý lại không giống vậy, thể chất yếu có thể so với Lâm muội muội*, cháo chỉ có thể húp từng muỗng từng muỗng một, húp vài hớp đã nói không có khẩu vị, mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi không ít. Ta đâu có thể nỡ lòng nhìn thân thể quản lý càng ngày càng mỏng như từ giấy, ngày ngày bưng cháo chạy tới chạy lui, dỗ y như con nít, vừa đe doạ vừa dụ dỗ, mới có thể miễn cưỡng khiến y húp xong một chén nhỏ. (*Lâm muội muội (林妹妹): ý chỉ nhân vật Lâm Đại Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng, nhân vật này qua đời ở tuổi thanh xuân vì tâm bệnh) “Muỗng cuối… Muỗng cuối nè!” Ta dùng cái thìa cạo sạch sẽ dưới đáy cà mèn giữ nhiệt, lại cẩn thận dùng đũa gắp một miếng cải bẹ nhìn ngon nhất để trên cháo, tiếp tục đưa cháo đến bên môi quản lý, khẽ khàng khuyên bảo: “Há miệng, A.” Quản lý cau mày nhíu mắt nhìn ta: “Vừa nãy đã nói là muỗng cuối cùng rồi.” “Lần này là thật!” Ta vội vàng đưa cái chén trống không để y thấy, lại lần nữa ôn nhu vuốt lông con mèo khó tính này: “Ăn xong chén cháo này, tôi hứa sẽ cho cậu một nguyện vọng, nguyện vọng gì cũng được hết.” Quản lý hừ một tiếng: “Tôi cũng muốn nhìn xem anh có dám đáp ứng hay không.” Nói xong tâm không cam tình không nguyện mở miệng ra, ngậm lấy cái muỗng trên tay ta. … Nói như thế nào đây, ta cũng không phải chưa từng săn sóc người bệnh, cũng không phải chưa bao giờ nhìn dáng vẻ người khác ăn ở khoảng cách gần, nhưng dáng vẻ húp cháo của quản lý và của người khác không giống nhau. Lông mi dày dày trên mi mắt của y sẽ khẽ rũ xuống, sau khi đôi môi mỏng màu nhạt mở ra, có thể thấy được đầu lưỡi màu hồng hồng. Trước khi húp muỗng cháo nào, quản lý thường hay nhẹ nhàng dùng môi khẽ dính lên cháo, sợ ta làm bỏng y. Ta thẫn thờ ngốc nghếch nhìn chằm chằm bờ môi y, ực ực nuốt xuống một ngụm nước miếng nặng nề. Quản lý bị ta doạ sợ: “Anh làm sao vậy?” “Ách… Hình như tôi lại đói bụng…” Ta tằng hắng một cái, cực kỳ xấu hổ. Ta làm sao có thể nói với quản lý, ta chỉ là thấy miệng y đã cảm thấy trong lòng hốt hoảng, trong dạ dày kêu rột rột, chẳng lẽ thật sự là “trong chén người khác đồ ăn gì cũng ngon”, khiến ta chỉ cần nhìn quản lý húp cháo liền lại đói bụng. “Anh không nói sớm! Chén cháo này đều bị tôi uống hết rồi!” Quản lý oán trách. “Không sao,” Ta không hề để ý chút nào cười khúc khích, vươn ngón tay cái lau miếng cháo không cẩn thận dính nơi khoé miệng quản lý, sau đó đưa thẳng đến bên miệng cho vào trong miệng: “Đây không phải là vẫn còn sao?” Ta cao hứng thưởng thức đồ ăn, sau đó tự mình bắt đầu cười ngây ngô: Haha, quả nhiên đồ quản lý đã ăn qua thì ăn càng ngon hơn nữa. Ta lại ngẩng đầu nhìn quản lý: “Cậu vừa mới nói sẽ khiến tôi đáp ứng cậu nguyện vọng gì?” Quản lý lại dời tầm mắt, khuôn mặt giống như là đỏ lên: “Nói giỡn thế thôi, anh thật sự coi là thật à.” Dứt lời trực tiếp xoay người một cái nằm xuống giường, lăn một vòng trái phải đem người cuốn vào trong chăn, che đầu kín mít. Thật là khó hiểu, vừa mới cơm nước xong liền nằm ở trên giường, y bị mệt sao? Ta nằm trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn chưa nghỉ ngơi gì. Sau khi ta tỉnh lại không được mấy ngày, người cục cảnh sát đã tới “tìm hiểu tình hình”, bảo ta và quản lý đem sự việc kể lại cặn kẽ từ đầu đến cuối một lần. Việc này hoàn toàn làm ta không hiểu mô tê gì cả, ta từng tưởng sở dĩ tên bạch tuộc kia rót cho quản lý nhiều rượu như vậy, đơn giản chỉ là muốn dính lấy quản lý chiếm tiện nghi, nối lại tình cũ, lại không nghĩ rằng lại cư nhiên dính dáng đến một tầng sự việc sâu xa hơn. (*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Nguồn: tamkhietduytinh.wordpress) Hôm đó Chương Giác Nam ngoài mặt tìm quản lý “ôn chuyện cũ”, nhưng trên thực tế mục đích cuối cùng của gã là phó tổng chúng ta. Cũng không biết gã nghe được từ đâu, biết gần đây phó tổng và quản lý qua lại thân thiết với nhau, cho nên mới dùng quản lý dụ đối phương cắn câu. Mà sở dĩ phó tổng vừa uống đã nhanh say như vậy là bởi vì ở trong rượu của hắn có một thứ, bảo đảm phó tổng chỉ uống vài chén sẽ ngã lăn, hơn nữa toàn thân nóng lên, ý thức mơ hồ — nói trắng ra, chính là vật gian ác mà nam phụ nham hiểm trong tiểu thuyết võ hiệp chuẩn bị khi hành tẩu giang hồ, xuân dược. Phó tổng của Huy Đằng chúng ta là playboy nổi tiếng trong giới, nhị thế tổ chỉ biết tiêu tiền. Tên bạch tuộc kia nhất định nhìn trúng điểm này của hắn, cho nên mới dự định bỏ thuốc rồi sau khi chụp ảnh nóng của phó tổng khi say rượu mất lý trí sẽ tống tiền một số kếch xù, dùng để bù vào tổn thất lớn do cổ phiếu của gã. Phải nói tên bạch tuộc không biết xấu hổ thật là không muốn sống, dù gì cũng là tốt nghiệp từ nước Mỹ danh giá, sau khi hãm sâu vào vòng xoáy thị trường chứng khoán thì không có lấy một chủ ý đáng tin. Lần đầu tiên là đối với tình nhân cũ của gã, ra tay với quản lý chúng ta, dùng ảnh giường chiếu chụp lúc còn tình nồng ý mật để tống tiền, sau khi bị ta đánh chạy lại nhanh chóng quyến rũ thiên kim của đổng sự ở Tường Phi, nhảy cái trở thành rể hiền của người khác. Kết quả cảnh sát điều tra được là, lúc gã ở Tường Phi đã từng lấy đồ trang sức đắt giá của vị thiên kim kia để bán của lấy tiền mặt, sau đó dứt khoát lấy thân phận con rể tương lai của đổng sự vơ vét của cải, tham ô công quỹ. Hơn nữa gã cùng với hai vị bà con ở Tường Phi Thực Nghiệp không làm chuyện thật thà lại cấu kết nhau, hứa hẹn đủ mọi loại ích lợi để bọn họ giúp che đậy. Ai ngờ “thị trường chứng khoán sâu tựa như biển, từ này về sau thanh bạch là người qua đường”. Kết quả lỗ vốn càng ngày càng nhiều, nên gã bí quá hoá liều quyết định dùng hạ sách này với phó tổng chúng ta, mưu đồ tống tiền. Đương nhiên gã và hai hai vị bà con kia cũng có mưu tính ý đồ xấu xa cho bản thân, hai người kia nhìn trúng hai nữ nhân viên phòng chúng ta, mà tên bạch tuộc lại muốn thú tính trên người quản lý… Lúc đầu nhìn như án kiện dân sự đơn giản, không nghĩ rằng về sau lại dính dáng đến bí mật doanh nghiệp, tên bạch tuộc tham ô một số lượng lớn tiền công quỹ, còn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa bịp thiên kim của Tường Phi. Từ trước đến nay phụ nữ đều không dễ chọc vào, nhất là phụ nữ vừa đẹp lại có bối cảnh càng không dễ chọc, phỏng chừng gã sẽ ngồi chổm hổm trong ngục giam 20 năm. A Liên tỏ ra đặc biệt cương quyết với chuyện này, nàng cũng không phải là một cô nàng dễ trêu, ngày đó nàng thấy tên bạch tuộc đến không có ý tốt liền lén ghi âm lại, sau khi được cứu ra thì trực tiếp giao băng ghi âm cho anata* nàng đang gặp gỡ — đúng vậy, chính là anh cảnh sát nhặt được đồ của nàng, với chuyện này mà lập hồ sơ thành vụ án dân sự, nhưng mọi người cũng không ngờ rằng sau đó có thể dính dáng đến nhiều như vậy. (*Anata: tiếng nhật nghĩa: anh, chị, bạn, ông, bà. Là cách gọi lịch sự người mà bạn không thân thiết lắm, hoặc là cách gọi thân mật của người vợ với chồng) Sau khi cảnh sát đi rồi, chân mày quản lý nhíu chặt buồn bực không vui, ta không biết có phải y thấy hối hận người yêu trước kia bây giờ lại phải ngồi ở bên kia song sắt trong 20 năm tới. Nhưng ta thật sự ăn nói vụng về, lúc này hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng đứng sau lưng quản lý, theo dõi bóng lưng mảnh khảnh của y. Vóc dáng của quản lý vốn đã hơi gầy, gần đây cân nặng càng giảm ào ào điên cuồng, cũng không biết phó tổng chăm sóc y như thế nào. Trong lòng ta đầy giận dữ: Hừ, nếu giao ta làm người đàn ông của quản lý, sẽ không để quản lý bị bất kỳ một thương tổn nào! … A thật kỳ quái, vì sao ta lại nghĩ như vậy? Ta cũng không phải là đồng tính luyến ái, vì sao lại có suy nghĩ muốn chăm sóc y cả đời chứ? Quản lý ngồi ở trên giường dáng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ thật sự cực kỳ u buồn, ta là người đầu óc chậm chạp, đôi khi căn bản không hiểu suy nghĩ của quản lý, việc có thể làm chính là luôn ở bên cạnh phụng bồi y. Dĩ nhiên, ta còn có thể làm một người bạn để tâm sự. Ta tiến lên phía trước một bước ôm lấy thân thể quản lý từ phía sau, ghé vào lỗ tai y thành khẩn nói ra suy nghĩ của ta: “Quản lý, bất luận chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu.” Thân thể quản lý trước tiên cứng đờ, nửa người dưới từ từ mềm nhũn ra, tựa vào trong lồng ngực ta an tĩnh một hồi. Ta ôm y, y dựa vào ta, trong phòng bệnh an tĩnh chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng hít thở chậm rãi của hai người chúng ta. Bỗng nhiên quản lý nhìn mặt ta, mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này: “Đại Dũng, gần đây cuối cùng anh đã có tiến bộ, không nói những lời tầm phào khiến tôi tức giận nữa.” Hả? Thì ra những lời ta nói với quản lý trước đây đều là lời tầm phào à… Không thể không nói có hơi hơi đau lòng, nhưng không sao, sau này ta sẽ cố gắng nói có nội dung, bảo đảm ba câu một chuyện cười, chọc cho quản lý mỗi ngày đều tươi rói như ánh mặt trời. “Có thể là bởi vì gần đây tôi và cậu ở cùng một phòng bệnh, cảm giác ăn ý tăng lên, cho nên mới có thể nói ra những điều khiến quản lý cậu thích nghe.” Ta cẩn thận phân tích. Quản lý lại thở dài, một lần nữa quay đầu lại tựa vào trong lồng ngực ta: “ ‘Thích nghe’ là một chuyện, ‘muốn nghe’ lại là một chuyện khác. Lúc nào anh mới có thể nói điều mà tôi muốn nghe chứ…” A, rốt cuộc quản lý muốn nghe ta nói gì vậy? Nếu như ta nói cho y biết ta muốn chăm sóc y, đây coi như là điều y muốn nghe sao? Hết chương 22 —————— Lời của tác giả: Để Đại Dũng thông suốt một tí xíu quá khó khăn QAQ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]