Cảm giác mà quán bar mang lại cho nhiều người chính là xa hoa trụy lạc, một nhóm nam nữ không biết cái gọi là cô đơn trong lòng, hay để vượt qua khoảng thời gian buồn chán này, tụ tập bên nhau, cười nói vui vẻ, phung phí quãng thời gian tuổi trẻ ngắn ngủi.
Thường thì vào những lúc như vậy, nếu có người chạy tới nói đưa Lâm Nhuyễn đi quán bar, Lâm Nhuyễn sẽ trực tiếp vung nắm đấm của mình mà không cần suy nghĩ, chân chính chỉ ra rằng trẻ vị thành niên không được phép vào quán bar!
Nhưng lần này người kia hoàn toàn không hỏi ý kiến của Lâm Nhuyễn, vừa đến buổi tối hắn ôm cậu lên xe, lái đến nơi Lâm Nhuyễn ghét nhất.
[Chủ nhân không sao đâu, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, cho dù tên kia có ảnh chụp trong tay thì thế nào, đến lúc đó ngài cũng không còn ở thế giới này nữa...] Nói đến đây, Miên Miên gục trên đầu Lâm Nhuyễn nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy sao lại quên bây giờ Lâm Nhuyễn đối với Lâm Diệu vốn là tình địch trở thành mục tiêu công lược QAQ
Quả nhiên sau khi nghe Miên Miên nói xong, Lâm Nhuyễn vốn dĩ muốn rút tay Lâm Diệu trên eo của cậu ra, lặng lẽ từ bỏ, để mặc cho Lâm Diệu công khai ôm cậu đi vào một góc quán bar.
“Yo yo yo ~ xem ai tới này, đây không phải là Nhậm Kiêu sao.” Lâm Hào đang ngồi ở giữa sô pha hét lên khi nhìn thấy Lâm Diệu, lập tức cầm bình rượu lên, rót một ly đưa cho Lâm Diệu: "Nhậm Kiêu, đã lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-deu-nhin-thay-tinh-dich-dang-cuoi/1079551/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.