"Alo, Lãnh Nhiên đó hả, là tôi, tôi muốn xin nghỉ phép cho Lưu Li (tên của Lâm Nhuyễn ở thế giới này) trong lớp của cậu... Tối hôm qua ở trên giường lăn lộn hơi tàn nhẫn, bây giờ em ấy vẫn đang ngủ... Cậu tức giận cái gì? Khi đích thân đến đây, em ấy nói em ấy đã đi làm, ai biết đó là học sinh của trường chúng ta..." Lâm Diệu hờ hững quay bút, liên tục đánh dấu ấn tượng của Lâm Nhuyễn vào trong lòng đối phương: "Dù sao thì không phải cậu luôn muốn tôi tìm một người bạn sao? Tôi thấy em ấy rất tốt, ngoan ngoãn lại nghe lời, lúc trên giường thì rất lẳng lơ… Còn là học sinh thì sao, bây giờ học sinh rất nhiều người yêu sớm... Đột nhiên cậu có phản ứng lớn như vậy, sao thế, cậu cũng thích em ấy... Ầy ai kêu không nói sớm, em ấy bắt đầu ngại ngùng rồi. Thiệt tình, tối qua tôi không thấy em ấy mắc cỡ như vậy, cứ vậy đi.” Sau khi cúp điện thoại, Lâm Diệu cười vô lại với người trên giường nghe rõ ràng tiếng điện thoại, nhặt cái gối vừa bị quăng tới, trêu chọc nói: “Sao lại xù lông nữa rồi."
"Ai bảo anh nói hươu nói vượn." Lâm Nhuyễn đen mặt ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, tuy là cậu không nhớ nổi bản thân cậu tới nơi này như thế nào, nhưng mà cậu nhớ loáng thoáng Miên Miên đã nói tìm viện trợ cho mình.
Viện trợ bên ngoài hẳn là Lâm Diệu.
Ngay khi Lâm Nhuyễn nhấc chân định ra khỏi giường, trên đùi đột nhiên truyền đến một trận đau nhói, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-quay-dau-deu-nhin-thay-tinh-dich-dang-cuoi/1079550/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.