Editor: Tiểu Mập Mạp
"Để ta xem......" Hàn Mục Thanh giả vờ nhìn quanh một vòng: "Muội muội một tờ giấy, Minh Tú ba cái, như vậy trừ đi, Minh Tú phải hát hai khúc!"
"Dựa vào đâu!" Tiền Thiển kéo rớt tờ giấy trên mặt, liền biết tên này không có ý tốt mà!! Đúng là hùng hài tử!! Dù đã 15 tuổi nhưng hùng hài vẫn là hùng hài tử!!
"Hả? Sao lại nói dựa vào đâu?!" Hàn Mục Thanh ra vẻ kinh ngạc, giọng nói khi ở kỳ vỡ giọng có chút khàn: "Ngươi so với Lăng Nhi thua hơn hai ván, thế nào? Ngươi không thừa nhận?"
"Ta khi nào nói không nhận!" Tiền Thiển tức giận muốn lật bàn: "Ta thua, nhưng ta đã dán giấy, có nghĩa là đã nhận phạt, huynh dựa vào đâu mà bắt ta xướng khúc, muốn phạt ta lần nữa? Đây là bất công!"
Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển nhướng mày: "Bất công cái gì, rõ ràng rất công bằng! Tờ giấy là tờ giấy, xướng khúc là xướng khúc, không cần gộp làm một. Hơn nữa ngươi đã xé tờ giấy, ngươi nói ngươi đã nhận phạt, vậy tờ giấy trên mặt đâu? Lấy tới cho ta xem."
"Được rồi! Được rồi!" Hàn Mục Lăng gỡ tờ giấy trên mặt xuống, ở một bên giảng hòa: " bắt đầu lại lần nữa, ném lại từ đầu là được rồi, như vậy cũng tranh cãi, hai người thật không có ngày nào là muốn nghỉ cãi mà."
"Được! Vậy theo muội muội nói, bắt đầu lại, nhưng không cho chơi xấu!" Hàn Mục Thanh bễ nghễ nhìn Tiền Thiển, bộ dáng như muốn nói: Ngươi không còn lời gì để nói nữa đi?
Tiền Thiển thống khoái gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-la-toi-nam-khong-cung-trung-dan/1042544/chuong-194.html