Lời của chủ nhiệm Ninh Mông không nghe lọt câu nào. 
Cô duỗi tay sờ chuỗi hạt, thật sự rất thoải mái, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ trên đó, như là túi sưởi di động vậy. 
Vốn dĩ vào chỗ hồ bơi này, cơ thể cô đã hơi lạnh, bây giờ lại hoàn toàn không còn cảm giác này, cũng không biết là do hạt châu này hay sao. 
Cô còn đang xúc động thì nghe được giọng nói hơi lạnh của Thời Thích: “Chủ nhiệm không có gì muốn nói sao?” 
Ninh Mông kinh ngạc nhìn qua. 
Cô không rõ ý câu này, nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt lắm của Vương Thiên Dân thì e là ông ta cũng hiểu rồi. 
Lúc Vương Thiên Dân bị hỏi tới, tim ông cũng giật thót theo. 
Không biết là ông ta bị doạ sợ hay là vì bị hỏi như vậy. 
Ninh Mông không muốn thấy nhất là cái vẻ mặt này, giống như rất lâu trước kia, khi Thời Thích vẫn còn là một đứa trẻ, lãnh đạo trường đại học đó cũng giống như vậy, ấp a ấp úng, đối với việc thế này luôn lén gạt đi, lại càng tăng thêm sự phiền phức. 
Nếu lần trước ông hiệu trưởng kia nhắc tới, nào có việc sẽ còn có mấy thứ lộn xộn như vậy, vừa phí thời gian còn phí tinh lực. 
Nhận ra được không khí không tốt, ông ta muốn nói lại thôi: “Thực ra không chỉ ở chỗ này… Người chết bị chôn sống sau núi đó còn có một học sinh khác.” 
Ông làm chủ nhiệm đương nhiên đặc biệt biết rõ những việc này. 
Chẳng qua lúc ấy thông tin không phát triển, vì tránh để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268310/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.