Editor: Muscat
Người giấy đó thật sự rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay.
Đối mặt với tay của Thời Thích, nó chỉ có thể bất lực giãy giụa.
Ninh Mông giải cứu chúng nó khỏi tay của cậu, hai người giấy nhỏ nhanh chóng né xa Thời Thích, nép vào bên cạnh cô, nằm vào bàn tay cô lén nhìn cậu.
Cô thì thầm nói: “Đừng trêu chọc cậu ấy.”
Lỡ như cậu ấy không vui lại thiêu chúng nó, vậy thì gay go rồi, về sau muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm nữa.
Thời Thích: “…”
Giọng cô nói không nhỏ, cậu có thể nghe thấy hết.
Ninh Mông hoàn toàn không biết gì, chơi đùa với người giấy, nhìn về phía Văn Sinh: “Vậy hai người dự định về sau sẽ sống như thế nào?”
Bọn họ dựa vào người giấy bắt thỏ hoang mà sống, giờ lại không định làm người giấy nữa, về sau chắc chắn không thể sống tiếp được.
Văn Sinh nói: “Một chú cảnh sát tốt bụng giới thiệu cho tôi một đoàn múa rối bóng, làm ăn chân chính, bên trong đang nhận học viên, ông nội muốn cho tôi vào đó, tôi đã thi đậu rồi.”
Cậu đã cùng ông nội học múa rối bóng từ nhỏ, dĩ nhiên là có bản lĩnh của mình, chẳng qua là rất ít dùng tới, hơn nữa cũng chỉ thuộc loại bình thường.
Đoàn múa rối bóng này là đoàn chân chính, bên trong dùng toàn là con rối có chất lượng rất tốt, không giống như mấy cái mà cậu đã từng thấy trước đây.
Về sau cậu muốn học thêm nhiều kịch hơn, còn học cả kỹ thuật biểu diễn nữa, thời gian học việc cũng có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-lan-deu-chet-trong-long-nam-chinh/1268277/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.