Hàng năm Học viện Quân sự Liên bang đều tổ chức tập trận tập thể một lần đối với học sinh mới. Học sinh mới phần lớn chưa trải qua súng thật đạn thật, để đề phòng những học sinh mới sau này thực sự ra chiến trường sẽ không quen hoặc sợ hãi, trường quân đội đã lên kế hoạch cho cuộc tập trận tập thể này. Diễn tập lần này sử dụng công nghệ IVR (1),liên kết với khoang tinh thần ảo (2),tinh thần hải của học sinh được kết nối, đem ý thức đưa tới chiến trường giả lập. Trong chiến trường giả lập, các loại cảnh tượng sẽ được mô phỏng như thể chúng tồn tại trong thực tế. Bởi vì kết nối với tinh thần hải, học sinh ở bên trong cảnh tượng giả lập có thể cảm nhận được sự đau đớn rất chân thực và sự thay đổi của môi trường. Nếu như tử vong trong chiến trường giả lập, tuy rằng thân thể ở hiện thực sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào, nhưng tinh thần hải sẽ bị tổn hại nhất định. Tinh thần hải bị thương tổn, tinh thần lực cũng theo đó mà bị ảnh hưởng không nhỏ. Sử dụng tinh thần hải để liên kết với chiến trường giả lập, vì vậy điều khiển cơ giáp không nằm trong phạm vi sử dụng, chủ yếu rèn luyện khả năng tác chiến độc lập và khả năng hợp tác theo nhóm của học sinh. Cá biệt một học sinh nào đó sẽ bộc lộ khả năng chỉ huy trong những lần diễn tập như thế này Diễn tập lần này học sinh mới được tự do chọn đội, mỗi tiểu đội gồm 5-7 người. Các học sinh khoá trên đồng thời cũng sẽ tiến vào chiến trường giả lập, nhưng thân phận của họ là quân địch, mục đích loại trừ những học sinh mới. Khi hệ thống chiến trường giả lập xác định học sinh thương tích quá nặng và mất đi năng lực tác chiến, tinh thần hải của học sinh đó sẽ bị ngắt kết nối, trực tiếp bị loại bỏ và mất đi tư cách tham gia diễn tập. Ngoại trừ học sinh tham dự, có không ít huấn luyện viên và giáo viên hướng dẫn cũng sẽ tiến vào chiến trường giả lập. Huấn luyện viên và giáo viên hướng dẫn có thân phận bất định, có thể là cùng phe, cũng có thể là quân địch ẩn núp. Học sinh mới cần tự mình phán đoán, đưa ra lựa chọn. Chỉ có hai cách để kết thúc cuộc tập trận, một là học sinh mới toàn bộ bị loại trừ, hai là phe học sinh mới bắt sống quan chỉ huy phe địch. Đó là Boss cuối cùng của cuộc diễn tập. Sở Vân Tiếu làm bác sĩ trong trường quân đội mấy năm nay đã từng trải qua rất nhiều lần diễn tập. Nhiệm vụ của anh lần nào cũng là chữa trị cho những học sinh bị tổn thương tinh thần hải và tư vấn tâm lý cho những học sinh bị kích thích trong quá trình luyện tập. Sở Vân Tiếu chưa bao giờ tham gia một cuộc tập trận quy mô lớn như vậy. Nhưng hiện giờ, anh nhìn khu rừng nhiệt đới rậm rạp và bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, lại liếc nhìn ký hiệu "BOSS" rất lớn trên quang não, thể hiện thân phận giả lập của anh trong buổi diễn tập ngày hôm nay. Anh có chút đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương. Ban đầu vốn là một vị giáo viên khác, nhưng người đó đã xin nghỉ chờ vợ sinh em bé, phía nhà trường không biết vì sao lại để anh tới bổ sung chỗ trống của giáo viên đó. Thân phận ảo trên chiến trường của tất cả giáo viên và huấn luyện viên đều được tạo ra ngẫu nhiên căn cứ theo giá trị trên các hạng mục của chính bản thân họ. Sở Vân Tiếu hiểu rõ quy tắc ấy, nhưng vì sao thân phận Boss này ngẫu nhiên lại là anh? Rõ ràng anh chỉ là một bác sĩ trường học bình thường hòa ái dễ gần mà thôi. Sở Vân Tiếu quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó nhìn vào nhiệm vụ giả lập được sắp xếp cho anh trên quang não. Tiêu diệt toàn bộ quân lính của phe học sinh mới thì mới có thể đạt được thắng lợi; Tiếp theo, với tư cách là Boss, anh có thể gửi tọa độ của phía học sinh mới cho tất cả quân địch, cũng có thể nhìn thấy tất cả tọa độ quân lính quân địch và chỉ huy quân địch. Sau khi Sở Vân Tiếu chuyển quang não giả lập sang chế độ ẩn danh, anh bắt đầu kiểm tra trang bị đã mang theo. Rất tốt, ngoài trừ quang não giả lập, năm con dao giải phẫu và một số vật dụng sơ cứu, anh không có bất kỳ vũ khí nào khác. Anh nhìn chiếc áo blouse trắng có hơi bẩn trên người và suy nghĩ một chút. Hiện tại bắt đầu, nếu không tới nằm vùng ở phe lính mới có phải sẽ rất có lỗi với thân phận ngụy trang như vậy. Vị trí của Sở Vân Tiếu là một tòa nhà đổ nát. Tòa nhà không cao, khoảng ba bốn tầng, hiện tại anh đang ở trong một căn phòng trên tầng cao nhất. Trong chiến trường giả lập, hệ thống đã chuẩn bị các loại vật dụng cho mọi người, được cất giấu ở nhiều nơi khác nhau và học sinh cần phải tự tìm kiếm. Ở phương diện này tùy thuộc vào vận may của mỗi người. Sở Vân Tiếu nhìn thấy một chiếc két bảo hiểm ở góc phòng, anh liền bước tới. Két bảo hiểm không bị khóa, anh mở ra rất dễ dàng. Một ngăn thực phẩm và vật tư đầy tủ, hay lắm, lại không phải vũ khí. Sở Vân Tiếu có chút thất vọng, có điều lương thực bên trong chiến trường ảo cũng vô cùng quý giá. Những cuộc tập trận có quy mô lớn như vậy thường mất rất nhiều thời gian, dù cho kết nối tinh thần hải cũng sẽ cảm thấy đói, khát như thường. Nếu như mức độ đói và khát quá cao sẽ dẫn tới đủ loại vấn đề, hệ thống cũng sẽ phán định rằng bạn không đủ năng lực tác chiến, trực tiếp bị loại trừ. Sở Vân Tiếu liếc nhìn thời gian hiển thị trên quang não giả lập, từ lúc học sinh mới tiến vào chiến trường ảo đã qua gần mười tiếng. Rất nhiều quân của phe lính mới hẳn đã bắt đầu đói bụng, cần tìm kiếm đồ ăn là ưu tiên hàng đầu của họ. Đang nghĩ ngợi, một loạt tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến. Sở Vân Tiếu tập trung lắng nghe, người tới là một tiểu đội, ước chừng sáu người. "Hình như không có ai, cũng không cũng không có dấu hiệu bị lục soát." "Nhưng hiện tại mình vẫn chưa tìm thấy bất cứ thứ gì ở đây cả." "Còn một tầng nữa, hi vọng có ít đồ. Tốt nhất có chút đồ ăn, đói quá đi mất. Lúc trước có nghe vài anh chị khóa trên nói loại diễn tập này học sinh chết đói bên trong đặc biệt nhiều, tôi còn không tin. " Ánh mắt Sở Vân Tiếu nhìn sang thức ăn trong két bảo hiểm. Anh cười lạnh, kính mắt viền bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Sở Vân Tiếu lấy ra một cái lọ nhỏ, lấy tiếp một ống tiêm. Sau khi rút chất lỏng ra khỏi lọ, anh tiêm vào đống đồ ăn đó theo trình tự. Xong việc, Sở Vân Tiếu ném ngay lọ rỗng và ống tiêm ra ngoài cửa sổ, trốn vào một góc nhỏ trong bóng tối. Đó là góc chết sau khi bước vào cửa, đã bị chướng ngại vật cản trở, có thể quan sát xung quanh két nhưng không dễ bị chú ý. Sở Vân Tiếu vừa nấp kỹ, cửa phòng ngay lập tức bị đá văng. Trên người sáu lính mới trang bị không đồng đều, chỉ có người đi trước cầm một khẩu súng, người đi theo sau trong tay người đi sau cầm trên tay một con dao có phần tả tơi, cảnh giác chú ý xung quanh. "Là đồ ăn!" Người vừa kêu đói là người đầu tiên phát hiện ra két an toàn chứa đầy đồ ăn, vừa nhìn thấy đồ ăn bên trong liền trợn tròn mắt. "Đúng là đồ ăn, có nhiều lắm luôn, đủ cho chúng ta ăn được mấy ngày." "Thật tốt quá, rốt cuộc cũng tìm được đồ ăn, tôi thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ đói chết mà đi ra ngoài." Có lẽ đã chịu đói rất lâu, đám người nhìn thấy đồ ăn lập tức quên mất phải chú ý xung quanh, không kiểm tra căn phòng này còn có người khác hay không. Bọn họ vây quanh két bảo hiểm, lấy đồ ăn trong két, xé bao gói, không chờ nổi mà nhét vào miệng. Một đám ăn ngấu nghiến, nhìn là biết đói quá mức rồi. Sở Vân Tiếu tránh ở chỗ tối quan sát toàn bộ, nhìn bọn họ ăn hết đồ ăn. Trong lòng bắt đầu đếm ngược: 5,4,3,2,1 Sau khi đếm xong số cuối cùng, sáu người đột nhiên túm lấy cổ vì đau, nhìn thấy rõ hô hấp của họ bắt đầu trở nên khó khăn, bọt mép không ngừng trào ra. Da mặt cũng dần dần chuyển sang màu đỏ, có người còn co giật khi ngã xuống mặt đất. Quá trình này kéo dài trong mười giây, tất cả bọn họ đều không còn dấu hiệu của sự sống. Cảnh tượng bên trong khẽ rung chuyển, sáu người này bị hệ thống phán định tử vong, trực tiếp ngắt kết nối qua tinh thần hải, không còn xuất hiện trong chiến trường giả lập. Mãi cho đến khi mọi người biến mất, Sở Vân Tiếu mới từ trong bóng tối đi ra. Bởi vì sáu người đã ra khỏi chiến trường, tất cả vật tư họ thu được đều rơi tại chỗ. Trong mắt Sở Vân Tiếu hiện lên một tia xin lỗi, trúng độc vẫn là rất đau, những học sinh mới này sợ rằng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý. Không còn cách nào, hết thảy vũ khí anh được trang bị chỉ có mỗi lọ thuốc này, và cách duy nhất để giải quyết những người này thật hoàn hảo là hạ độc họ. Sau khi kết thúc, anh nhất định sẽ cố gắng giúp họ điều trị tâm lý thật tốt. Sở Vân Tiếu ngồi xổm xuống kiểm tra vật tư bị rơi, có vài món đồ phòng ngự. Nhưng thứ duy nhất hữu ích đối với anh chỉ có khẩu súng kia. Tuy nhiên lượng đạn không nhiều, hơn nữa súng không có báng, độ giật lớn, đầu nòng không chính xác. Sở Vân Tiếu không khỏi nhíu mày, tại sao một chút đồ hữu dụng vẫn không có. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên lại nghe được một giọng nói. Lần này âm thanh đã truyền đến lầu ba, cửa phòng này không đóng lại, Sở Vân Tiếu không có thời gian trốn, vừa vặn đụng phải người đi tới. "Lệ ca, nhất định ở đây có đồ ăn!" Là một giọng nói nghe rất có sức lực, trong giọng nói đó mang theo khẳng định và hưng phấn, dường như còn có chút tranh công khoe ra. "Thiếu gia nhỏ, giác quan thứ sáu của cậu thật sự chính xác đến vậy cơ à?" Lần này là một giọng nữ hiếm hoi lên tiếng. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, người đi phía trước đột nhiên dừng lại. Đám người nhìn sang, một người đàn ông mặc áo blouse trắng có chút bẩn đang đứng ở trong căn phòng trước mặt. Người đàn ông quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc. "Tiếu Tiếu!" Người người có phản ứng đầu tiên là Lệ Kinh Bình đang đi phía trước. Vẻ mặt hắn mừng rỡ, gương mặt có chút lấm lem vì tham gia diễn tập lập tức sáng lên mấy phần. Tại sao lại là tên lưu manh dê xồm này?! Sở Vân Tiếu nhức hết cả đầu! Những người khác anh nắm chắc, còn cậu ta thực lực đã sắp đuổi kịp Lôi Ân, rất khó giải quyết. Lệ Kinh Bình muốn chạy tới chỗ Sở Vân Tiếu, nhưng lại bị hai cánh tay từ bên trái và bên phải ngăn lại. "Kinh Bình!/ Lệ ca!" Ngăn trở Lệ Kinh Bình là Bách Dạ và Tả Hoàn. "Cẩn thận!" Ánh mắt Bách Dạ tìm tòi nghiên cứu, cảnh giác nhìn Sở Vân Tiếu như đang tự hỏi tại sao người này lại xuất hiện ở đây. Dù sao theo quy tắc chiến trường ảo, thân phận của giáo viên và huấn luyện viên là không rõ ràng. Trong nhóm thông tin sinh tồn chung của mấy con gà mới, trong số các huấn luyện viên và giáo viên đã biết thân phận, không có tên vị bác sĩ ở phòng y tế trường trông có vẻ vô hại trước mặt họ. Khác hẳn với Bách Dạ còn đang hoài nghi, Tả Hoàn không che giấu địch ý trên mặt chút nào. Tuy rằng trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ tới có thể gặp được Sở Vân Tiếu, nhưng đối mặt với Sở Vân Tiếu, cậu ta dường như cho rằng nhất định anh không phải người tốt. "Không sao đâu, Tiếu Tiếu là người phe mình." Lệ Kinh Bình đẩy tay của hai người họ ra, hoàn toàn không thèm để ý mà đi tới chỗ Sở Vân Tiếu, thậm chí còn muốn đưa tay kéo lấy anh, bị Sở Vân Tiếu nghiêng người né tránh. "Tránh xa tôi ra, cậu đứng đắn chút." Sở Vân Tiếu một bên ứng phó Lệ Kinh bình, đồng thời thu hết phản ứng của người xung quanh vào mắt. Nhóm của Lệ Kinh Bình vẫn giống như trước, Nghiêm Kỳ, Bách Dạ cùng hắn đi ra từ hoang tinh, còn có Tả Hoàn đi theo hắn từ ngày khai giảng. Ánh mắt anh dừng lại trên người thiếu gia nhà họ Tả, biểu hiện của cậu ta quá rõ ràng, chắc chắn đã biết được điều gì đó. Một thân ảnh chặn lại tầm mắt của anh, Sở Vân Tiếu đối diện ánh mắt đầy bất bất mãn của tên lưu manh biến thái nào đó, "Tiếu Tiếu, em ở đây này, sao anh có thể nhìn chằm chằm người đàn ông khác?" "Cậu có gì đẹp mà nhìn? Trên người bẩn như vậy, tránh xa tôi ra một chút." Vẻ mặt Sở Vân Tiếu lộ rõ chán ghét, khẽ nhíu mày giống như thực sự ghét bỏ đối phương. "Tại sao bác sĩ Sở lại ở đây? Hình như bác sĩ Sở không có tên trong danh sách giáo viên huấn luyện viên tham dự mà." Không giống với thái độ Lệ Kinh Bình, Bách Dạ mở miệng hỏi, vẻ mặt vẫn rất cảnh giác, hoàn toàn không tin tưởng Sở Vân Tiếu. "Có giáo viên xin nghỉ chờ vợ sinh con, tôi tới thay." Sở Vân Tiếu mệt bên trả lời, đồng thời suy nghĩ nên phải làm gì trong tình huống hiện tại. "Vậy phiền bác sĩ Sở, chắc hẳn bác sĩ Sở cũng biết rằng thân phận của giáo viên và huấn luyện viên là không xác định. Xin hỏi thân phân của bác sĩ Sở là gì vậy ạ?" Bách Dạ lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong tay, đưa tay ra hiệu cho Nghiêm Kỳ ở sau lưng. "Thân phận?" Kỹ thuật diễn của Sở Vân Tiếu vô cùng tự nhiên, trước tiên anh lộ ra một ánh mắt mờ mịt, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ mà nhớ tới. Ở ngay trước mặt những người này, Sở Vân Tiếu lấy ra quang não giả lập, mở màn hình, toàn bộ thân phận hiển thị trước mặt. Họ tên: Sở Vân Tiếu, Thân phận: Chiến sĩ quân y phe học sinh mới. "Tiếu Tiếu, cái này sao anh lại trực tiếp lấy ra cho người khác xem được!" Lệ Kinh Bình lập tức nắm lấy tay Sở Vân Tiếu, tắt màn hình quang não trong tay anh. Có điều bọn họ đã thấy hết nội dung trên màn hình rồi. Lệ Kinh Bình có chút không vui, hiếm khi thấy hắn thuyết giáo Sở Vân Tiếu: "Anh trực tiếp lộ ra thân phận của mình như vậy rất nguy hiểm, nếu như nhóm em là phe địch thì làm sao bây giờ! Quá nguy hiểm! Loại chuyện này phải giấu đi!" Sở Vân Tiếu:... Bách Dạ, Nghiêm Kỳ, Tả Hoàn:...... Không phải, Lệ ca, rốt cuộc anh ở phe nào đấy? - ----- Tác giả có lời muốn nói: Nội tâm Lệ Kinh Bình: May quá Tiếu Tiếu là người bên mình, nếu là người của quân địch, còn phải tốn sức tiễn đám Bách Dạ ra khỏi chiến trường giả lập. Bách Dạ:? Cậu thấy cậu có tí lịch sự nào không hả? Chú thích: 1. Công nghệ IVR: Immersive Virtual Reality, thực tế ảo nhập vai. Cho phép người dùng trải nghiệm môi trường nhân tạo như thế giới thực, người dùng sẽ cảm nhận môi trường ảo do công nghệ tạo ra bằng cách sử dụng hình ảnh, thính giác và xúc giác. Người dùng không thể nhận ra họ đang ở trong một thế giới mô phỏng hoặc một môi trường thực tế. 2. Để tham gia tập trận các cháu ở trong cái khoang giống kiểu này nè mí bạn, rồi nó liên kết với tinh thần hải của từng cháu, người bên trong có thể đứng/ nằm duỗi thẳng được:x
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]