"Bạn học Lệ, tôi hy vọng cậu có thể thay đổi lại cách xưng hô và gọi tôi là bác sĩ Sở giống như bạn học Bạc." Sở Vân Tiếu không biết đã hao tốn bao nhiêu sức lực mới có thể nhịn xuống, không ở ngay tại chỗ trở mặt xé tên lưu manh Lệ Kinh Bình này, anh hít một hơi thật sâu, "Còn nữa, đó chỉ là tiếp xúc bình thường của bác sĩ đối với bệnh nhân trong quá trình điều trị, xin đừng phóng đại."
"Tóm lại vẫn là sờ soạng, anh đã nhìn thấy cơ thể em rồi, anh phải phụ trách." Lệ Kinh Bình làm như không thấy được sắc mặt khó coi của Sở Vân Tiếu, tiếp tục gây rối vô cớ. Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Bạch Nguyên Lâm, không ngừng phóng ánh mắt khiêu khích tới đối phương.
"Nguyên Lâm, thật sự ngại quá, đây là học sinh trường quân đội, có lẽ tiếp theo anh cần phải xử lý một chút. Ngày hôm nay tạm thời như vậy, chúng ta giữ liên lạc nhé." Sở Vân Tiếu nở một nụ cười xin lỗi với Bạch Nguyên Lâm, nhân lúc Lệ Kinh Bình và Bạc Thiên Tĩnh không chú ý ra dấu hiệu bằng tay để Bạch Nguyên lâm đi trước.
Những hành động gần đây của Lệ Kinh Bình nhắm vào anh tất cả đều cực kỳ không bình thường, hiện tại Sở Vân Tiếu không thể đoán ra được người này thực sự biến thái như vậy, hay chỉ đang ngụy trang, tiếp cận anh vì mục đích khác. Lát sau Bạch Nguyên Lâm cần phải giao hàng, không thể để cho hai người bọn họ đối đầu.
"Không thành vấn đề, anh là bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-khong-phai-dua-my-mao-phien-ban/1018757/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.