Kỳ nghỉ bảy ngày, trừ ngày đầu tiên Khương Ức ra ngoài đi treo chuông gió với bọn họ, mấy ngày còn lại đều buồn rầu ở nhà làm bài, mẹ Khương rất vất vả mới bắt được lúc hai cha con đều nghỉ ở nhà, vậy nên trong ngày thứ ba của kỳ nghỉ đã hô hào cả nhà làm tổng vệ sinh.
Tính Khương Ức buồn chết người, từ nhỏ đã rất ít khi ra ngoài với hàng xóm, bạn bè, nhiều lúc càng thích ở một mình hơn, vậy nên cho dù cô ở nhà một tháng, nửa năm không ra ngoài cũng không cảm thấy chán.
Vì vậy mẹ Khương cảm thấy rất buồn rầu, hầu như ngày nào cũng ghé qua khe cửa lén nhìn xem lúc nào con gái sẽ nhích người ra cửa.
Cuối cùng vào ngày thứ năm trong kỳ nghỉ...
Khương Ức đang đọc sách đột nhiên nhận được tin nhắn, là Giang Cảnh Dương gửi, nội dung đơn giản chỉ có hai chữ: Xuống dưới.
Khương Ức khó hiểu, nhắn lại hai dấu chấm hỏi.
Màn hình di động còn chưa tắt, cô cảm thấy không đúng lắm, đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngó ra ngoài, vừa lúc thấy Giang Cảnh Dương đang đứng dưới một gốc cây lớn, lá cây che phủ bóng râm, anh đứng đó ngửa đầu nhìn lên cửa sổ chỗ Khương Ức đứng, vì nóng mà mày nhíu chặt, giây phút nhìn thấy Khương Ức khóe miệng lại chợt mỉm cười.
Khương Ức thay quần áo rồi ra ngoài trong biểu tình kinh ngạc của bố mẹ, chạy chậm đến trước mặt Giang Cảnh Dương: "Sao anh lại đến đây?"
Khóe môi Giang Cảnh Dương hơi gợi lên thành một độ cong tuyệt đẹp, trong đôi mắt hắc diệu thạch có ánh sách nhạt, anh nhìn cô: "Đã bao nhiêu ngày rồi em chẳng chịu ra ngoài, không chán à?" Nói, anh duỗi tay ôm cổ cô: "Đi, anh đưa em đi chơi."
Khương Ức bị anh kìm kẹp trong khuỷu tay, cô ngẩng đầu nhìn cậu: "Anh làm xong bài tập chưa?"
Người sau đáp đương nhiên: "Chưa làm."
Khương Ức vừa định mở miệng nói cậu đã bị đối phương cắt ngang.
Ngón trỏ anh búng trán cô, hỏi một vấn đề không đâu vào đâu: "Anh lại thức đêm?"
Khương Ức chớp chớp mắt: "Có đâu."
Giang Cảnh Dương nghe lời cô, ngón trỏ không nhẹ không nặng búng trán cô: "Nói dối, nhìn em mọc mụn rồi này còn nói là không thức đêm."
Khương Ức kinh ngạc, theo bản năng giơ tay sờ mụn trên trán: "Anh cũng hiểu biết nhiều quá nhỉ."
Thiếu niên tranh công hếch mũi: "Tất nhiên, anh đây uyên bác quá mà."
Vừa nói, Giang Cảnh Dương cũng thả Khương Ức ra, hai người sóng vai đi ra khỏi tiểu khu, đi thêm một đoạn đến giao lộ cửa nam tập trung với Đào Tư Dĩnh và Du Vũ Huân.
Bốn người tập hợp xong, Khương Ức phát hiện ra bộ ba thiếu mất một người, hỏi: "Chu Húc đâu?"
Du Vũ Huân xua xua tay: "Cậu ta à, về quê với bà rồi."
Đào Tư Dĩnh nhảy nhót đến kéo Khương Ức: "Chúng ta đi thôi, không thể lãng phí hai ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ được, nếu cậu cứ quanh quẩn trong nhà sẽ chán chết mất."
Đào Tư Dĩnh nói xong, kéo Khương Ức xoay người chuẩn bị cất bước đi, Du Vũ Huân đằng sau đột nhiên vươn tay Nhĩ Khang hô: "Đừng nhúc nhích!"
Sau đó cậu ta đi đến trước mặt Đào Tư Dĩnh, chăm chăm đánh giá mặt cô, khó có lúc nhẹ giọng: "Nhắm mắt lại đi."
Đào Tư Dĩnh cảm thấy không hiểu gì cả: "Cái gì, cậu cũng muốn đánh người à?"
Du Vũ Huân lắc đầu, nghiêm túc nhìn mặt cô: "Trên mắt cậu có gì đó."
Nói, Đào Tư Dĩnh duỗi tay muốn chạm lên mắt, bị Du Vũ Huân ngăn lại: "Tôi lấy xuống giúp cậu."
Đào Tư Dĩnh vừa nhắm mắt lại đã thấy mí mắt hơi đau, trong lúc cô đang có dự cảm không tốt, bên tai đã truyền tới tiếng nói hãy khen đi của Du Vũ Huân: "Đây này, tôi đã nói trên mắt cậu có gì đó mà."
"..."
Đào Tư Dĩnh và Khương Ức ngẩn người nhìn mi giả vừa bị xé xuống trong tay cậu ta.
Khương Ức nghẹn lại muốn cười, ghét mắt thấy Đào Tư Dĩnh dùng sức nhắm mắt lại, Khương Ức cũng lặng lẽ che tai.
Ngay giây sau, Đào Tư Dĩnh vừa mở mắt ra đã phát động sư tử rống và tốc độ báo săn trong truyền thuyền đuổi theo Du Vũ Huân tuyên bố muốn băm cậu ta ra.
"Du Vũ Huân, sọ mày có phải toàn là cỏ không cái đồ thẳng nam ngu ngốc này, đó là mi giả của bà đấy, CMN, xem hôm nay bà có đánh chết mày không nếu không bà cùng họ với mày!!"
Du Vũ Huân trốn sau cột điện nào đó, hai người bắt đầu chơi đại chiến mèo vờn chuột quanh cột điện.
Giang Cảnh Dương như thường lấy tay chắn trước người Khương Ức để tránh ngộ thương, ngay cả anh cũng không phát hiện ra thói quen đáng sợ này, vẫn xem kịch hay chờ Du Vũ Huân ăn đòn.
Khương Ức liên tưởng đến ngày nào đó trước kia trong phòng học, anh cũng che chở cô như thế, chỉ là lúc ấy anh nói: "Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ động vật."
Lúc này, Khương Ức nhìn tay anh để trước người, từ từ nói: "Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ động vật?"
Giang Cảnh Dương đứng trước cô một khoảng, nghe thấy tiếng cô nói, nhìn lại cô, cười: "Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ động vật xinh đẹp."
- --
Vì trời nóng, rất nhiều nơi muốn đi đều bị pass qua vì nhiệt độ cảm nắng này, cuối cùng, bốn người quyết định ngồi chơi game trong một cửa hàng trà sữa gần trung tâm mua sắm.
Lúc đầu Đào Tư Dĩnh và Du Vũ Huân quen biết trong trò chơi, đều là những người mê game.
Giang Cảnh Dương hiểu game nhanh, từng chơi với Du Vũ Huân và Chu Húc mấy lần. Ở đây chỉ mỗi Khương Ức không biết chơi game, Giang Cảnh Dương sợ mình cô sẽ chán, cũng không chơi game, chỉ nói chuyện phiếm với cô.
Lúc này, Khương Ức nhàm chán chống cằm nhìn trái ngó phải, thấy mấy chiếc máy gắp thú lập lòe ánh đèn màu lam ở ven tường cách đó không xa.
Giang Cảnh Dương thấy ánh mắt của cô, buông trà sữa đi với cô qua, sau đó mua tiền xu 20 nguyên cho cô: "Gắp đi."
Giang Cảnh Dương không để ý đến lời cô, cho tiền xu vào máy gắp báo hồng mà cô thích: "Ánh mắt em tự bán đứng mình rồi, gắp đi, anh đủ tiền xu."
Vừa chơi xong một ván hai người mới phát hiện Giang Cảnh Dương không ở trong cửa hàng nên chạy tới vưa lúc nghe thấy những lời này, Du Vũ Huân dính Giang Cảnh Dương: "Anh ơi em cũng muốn chơi."
Giang Cảnh Dương đen mặt nhìn cậu ta, dưới ánh mắt khác thường của người qua đường, chân anh không lưu tình lùi về phía sau đá cậu ta một phát: "Cút."
Tiêu phí gần mười đồng tiền xu, Khương Ức vẫn chưa lấy được gì, lần nào cũng một là gắp không lên được, nếu không thì sẽ là vừa gắp lên đã rơi xuống.
Giang Cảnh Dương an ủi cô: "Không sao không phải do em, máy gắp trong trung tâm mua sắm quá lỏng, có bug."
Nhìn biểu tình có chút nhụt chí của Khương Ức, Giang Cảnh Dương quyết định ra tay, cho một đồng tiền xu vào: "Nói với em này, gắp thú bông phải từ đầu đến cuối, luôn gắp một con cũng không tin không kẹp nổi. Nhìn anh gắp một đống thú bông mang về nhà cho em đây."
Dứt lời, thời gian đếm ngược về 0 giây, kẹp gắp rơi xuống, bắt hụt.
Giang Cảnh Dương cười gượng: "Không sao cả!" Sau đó lại nhét một đồng tiền xu vào: "Chỉ cần nắm giữ bí quyết, nhất định có thể bắt lấy."
Nửa giờ sau, góc nào đó trong trung tâm mua sắm Vạn Đạt xuất hiện một màn như thế này...
Một nam một nữ mỗi tổ phân cao thấp trên các máy gắp thú bông, Giang Cảnh Dương gắp Khương Ức nhìn, Đào Tư Dĩnh gắp Du Vũ Huân nhìn.
Nhưng sau nửa giờ, không có kết quả gì.
Khương Ức nhìn tiền xu 50 nguyên vừa mới mua trong tay Giang Cảnh Dương, nhìn lại thiếu niên đang phân cao thấp với báo hồng, không khỏi cười.
Sau khi dùng xong 20 tệ cuối cùng, Khương Ức đã nói với Giang Cảnh Dương là không muốn thú bông nữa, ai ngờ Giang Cảnh Dương kiên quyết không chịu xong, lại đi đổi tiền nữa.
Lúc này kẹp gắp cuối cùng cũng mở đúng, góc và lực vừa đủ, gắp đúng thân thể báo hồng nhỏ, nhưng lại rơi xuống thiếu một chút.
Giang Cảnh Dương + Khương Ức: "..."
Giang Cảnh Dương có chút hưng phấn: "Sắp thành công."
Đầu của báo hồng bị kẹt ở cửa ra, Giang Cảnh Dương tính tốt kẹp gắp lần nữa đè đầu nó là sẽ rơi xuống được, ai ngờ... một màn kỳ tích đã xảy ra...
Thú bông bị kẹp gắp đè lại ở cửa ra, trong lúc bốn người chuẩn bị vỗ tay trầm trồ khen ngợi, kẹp gắp chậm rãi kéo lên, kéo đúng con thú bông vừa rơi xuống...
Mọi người:...
May mắn cuối cùng ông trời mở mắt làm Giang Cảnh Dương gắp được một con báo hồng, Khương Ức cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn tư thế này của cậu, tất là không gắp được một con sẽ không đi, không chịu phục như trâu luôn.
Cuối cùng là con báo hồng này được dùng 80 nhân dân tệ để gắp được.
- --
Trên đường về nhà, sau khi tách khỏi Đào Tư Dĩnh và Du Vũ Huân, Khương Ức ôm con báo hồng trị giá 80 nguyên RMB để xem.
Lúc đi ngang qua cầu vượt, cô dừng bước đứng ở kia, Giang Cảnh Dương cũng dừng bước ngay bên cạnh cô, hỏi: "Nhìn gì thế?"
Những đám mây trắng tinh gần như hòa vào chung với bầu trời xanh thẳm, nghiễm nhiên biến thành một bức tranh thủy mặc xinh đẹp sống động, chiếu vào con ngươi Khương Ức quả thật đẹp đến rối tinh rối mù, làm cô không khỏi dừng bước nhìn nhiều hai mắt.
Dường như tâm trạng buồn bực mấy ngày nay vội vàng làm bài đều được màu trời xanh rửa đi.
Cô cười: "Trời xanh mây trắng là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này."
Khương Ức chỉ nghe thấy Giang Cảnh Dương khẽ cười một tiếng, sau đó rất lâu không đáp lại.
Cô ngắm phong cảnh đến mức ngây người, ánh mắt mê ly lúc lâu mới lấy lại tinh thần, phát hiện bên người có một ánh mắt nóng rực, Khương Ức nhìn lại, thấy Giang Cảnh Dương trầm tĩnh nhìn cô, khóe môi cô còn đang mỉm cười nhạt nhòa, chớp chớp mắt, hỏi: "Sao vậy?"
"Không." Giang Cảnh Dương thu tầm mắt lại, cướp con báo hồng từ trong tay cô, khi Khương Ức muốn lấy lại, nhanh hơn một bước ôm cổ cô, giọng nói đè thấp như tiếng pháo tầm thấp mê người quanh quẩn bên tai cô.
Cậu nói: "Phong cảnh đẹp nhất trên đời đang ở trước mắt tôi."
Ngay lúc đó Khương Ức nghe không hiểu ý nghĩa sau lời nói này, cho đến lâu thật lâu sau nhớ lại mới phát hiện ra ý trong đó.
Tác giả có lời muốn nói: Phong cảnh đẹp nhất là lúc các bạn đang đọc đoạn văn này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]