Mẹ Dũng đưa tay nâng mặt tôi lên, dì mỉm cười nhẹ, vuốt vuốt tay tôi như thể đang trấn an rồi nói tiếp.
Ánh mắt dì nhìn tôi như dò hỏi nhưng trong lời nói của dì lúc này tôi lại nghe dường như xen vào trong câu nói kia có điều gì đó bí mật mà tôi thật sự chưa hiểu ra được
-Thằng Dũng đã kể với dì những chuyện của con, cho nên con cứ yên tâm ở lại đây? Mọi chuyện đến khi thật sự rõ ràng, dì sẽ không để mẹ con con chịu thiệt thòi đâu. Trước mắt để không rắc rối dì và thằng Dũng sẽ giúp con và chồng con li dị. Chỉ là dì muốn con trả lời thật lòng cho dì biết hiện tại con có muốn li dị với chồng con hay không?
Tôi nhìn dì, tự dưng bản thân nghe xong có cảm giác buồn vô cùng. Ly hôn với Tùng đâu phải tôi chưa từng nghĩ tới, chỉ là tôi nhớ lại những năm tháng ấy chúng tôi đã có quá nhiều yêu thương và kỷ niệm cùng nhau. Giờ đây ly hôn, cắt đứt đi mọi thứ dù không tiếc nhưng vẫn thấy buồn như mình đã đánh mất một thứ gì đó
Mắt tôi cụp xuống một màu ảm đạm. Mẹ Dũng ngồi đó nhìn biểu cảm tôi. Dì thở dài nói
-Dì thấy con khổ nên muốn giúp hai mẹ con thoát khỏi cái thằng đàn ông bất nhân kia, nhưng nếu như con không đồng ý thì cũng không sao?
-Dạ không phải con không đồng ý, con còn rất muốn nữa là đằng khác. Chỉ là có những chuyện mình nghĩ tới có chút đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733798/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.