Tôi im lặng không nói gì nữa, Dũng cũng tập trung lái xe. Bế Na trên tay, mọi khúc mắc đã được tháo gỡ. Tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm và trút đi được gánh nặng trong lòng. Nhưng bình yên chẳng được mấy phút thì mẹ con Tùng lại thay phiên nhau gọi cho tôi dồn dập. Tôi không bắt máy vì biết rõ họ cũng chỉ chửi tôi thôi. Cuộc gọi nhỡ lên đến mấy chục. Rất nhiều tin nhắn vang lên inh ỏi. Ban đầu có lẽ Tùng còn kìm chế được nên phần tin nhắn với giọng điệu còn nhẹ nhàng
-Em và con đang ở đâu vậy? Sao không đến công ty. Anh đang chờ.
-Ngọc em đang đi đâu, anh gọi không bắt máy vậy hả?
-Ngọc, trả lời.
Khi tôi vẫn không hồi đáp, Tùng bắt đầu mất dần kiên nhẫn
-Tao hỏi mày đi đâu rồi hả?
-Mày quay về nhanh cho tao. Đừng để tao nóng?
-Con ch..ó, mày về không hả?
Chỉ cách một màn hình, dù là tin nhắn, tôi vẫn cảm nhận được thanh âm lạnh lẽo đằng đằng sát khí của Tùng đang nghiến răng nghiến lợi vang lên. Cả người tôi tự động phát run lông tay không tự chủ được nên cứ dựng đứng.
Ngồi bên cạnh, biết tôi bị làm phiền liên tục. Dũng nhịn không được bèn quay sang lên tiếng bảo tôi
Giọng Dũng thật trầm và ấm
-Bẻ sim bỏ đi. Dù sao thời gian này cô không nên dùng số đó nữa. Ổn định chỗ ở tôi mua cho cô cái sim khác.
-Vâng.
Dũng nói có lý nên tôi bắt đầu tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733787/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.