…
Sáng sớm ngày khởi hành. Tôi tưởng Tùng sẽ cùng tôi và con đi cùng. Nhưng không vừa sáng tôi tưởng anh còn ở nhà thì lại nhận được cuộc gọi từ anh.
Tôi bắt máy, chưa kịp lên tiếng đã được nghe chất giọng quá đỗi ngọt ngào đầy dụ dỗ của Tùng vang bên tai
-Em và con chuẩn bị, anh cho xe qua đón hai mẹ tới công ty rồi mình đi em nha. Sáng anh thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ đánh thức em dậy. Anh qua công ty xắp xếp cho mọi người trước. Bao giờ em với con đến anh sẽ đi chung xe cùng em và con.
-Em biết rồi!
Vừa đáp lại lời Tùng, tôi vừa lạnh lùng kéo sợi dây kéo của chiếc balo lại, sẵn tiện nhét cẩn thận cuốn sổ tiết kiệm 1 tỷ và mấy chỉ vàng tôi lén dành dụm vào sâu trong balo, và luôn cả con d.a.o thái nhỏ. Sự chuẩn bị tuy đơn giản nhưng tôi nghĩ sẽ không dư thừa.
Ban đầu lên xe ngồi tôi cũng phập phồng lo sợ lắm mà do cái tin nhắn kia không hiểu sao làm tôi hơi tin tưởng nên tôi cũng chỉ tranh thủ suy nghĩ cách thoát thân vì nghĩ đến lúc xuống sân bay mới phải đối diện nguy hiểm.
Hiện tại tôi đang ở tỉnh, đi xe qua công ty của Tùng khoảng hơn nửa tiếng. Đi xe từ công ty lên sân bay thành phố gần 2 tiếng đi đường. Tổng cộng tôi còn có hơn 2 tĩếng để nghĩ cách đối phó.
Ôm Na trong vòng tay mình, nhìn con toe toét cười với mình mà lòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733785/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.