…
Qua hôm sau Tùng đi công tác như lời anh thông báo, tôi và anh chẳng ai nói với ai câu nào. Vừa hay Tùng đi rồi cứ nghĩ mẹ chồng dành tiền đi chợ thì tôi sẽ sướng không phải bận tâm và nhọc công lo nghĩ nữa, nhưng không, đến khi Tùng vừa đi khuất bóng là bà cũng vội mặc vào chiếc đầm nhung đỏ thẫm đính đầy kim tuyến rồi xách túi đi mất dạng. Chẳng buồn mua được bữa sáng cho ba chồng.
Tôi đã quá ngao ngán với cái gia đình này, nhưng không hiểu sao vẫn không thể làm ngơ được nên tranh thủ Na chưa dậy tôi lại phải chạy tót ra đầu chợ mua cho Na hộp súp, ba chồng tô cháo lòng và cả chị hai bịch hủ tiếu. Sau khi về đến nhà, thấy chị hai đã dậy, chị đi xuống bếp lục quanh nhà, đôi mắt dáo dác nhìn quanh còn tay thì xoa xoa chiếc bụng to vượt mặt. Tôi biết chị đang đói và tìm đồ ăn nên để bịch hủ tiếu trên bàn rồi nói
-Chị ăn đi. Sáng mẹ đi sớm rồi không có mua gì đâu mà tìm.
Chị hai nhìn tôi, ánh mắt không chút thiện cảm nhưng cánh tay vẫn chụp nhanh lấy bịch hủ tiếu tôi vừa mua về. Chẳng thèm một lời cảm ơn dù giả dối mà vẫn trút ra tô ngồi ăn ngon lành.
Đã quá quen thuộc với cách xử xự này tôi cũng không mấy để bụng, chỉ cười trừ một cái vì cách đối nhân xử thế của người ta rồi lại tranh thủ vào phòng để lo bữa sáng cho ba chồng.
…
Đang bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733770/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.