Vừa nói tôi vừa nghẹn giọng, trên khóe mắt hai hàng lệ không kìm được mà tự do rơi xuống. Tôi nhớ lại khoảnh khắc của những năm trước khi chúng tôi vừa yêu nhau. Lúc ấy Tùng từng nói bữa cơm có thịt hay cơm trắng vẫn muốn ăn cùng tôi, dẫu mệt mỏi hay khó khăn tới đâu miễn có tôi cạnh bên thì anh chắc chắn sẽ vượt qua được hết…Anh còn nói anh yêu tôi, anh thương tôi, trong tim anh tôi mãi mãi giữ một vị trí quan trọng mà chẳng ai thay thế được.
Ấy vậy mà chỉ mới đây thôi, mới chớp mắt một cái, anh đã ở bạc với tôi. Vị trí của tôi trong tim anh đã không còn là duy nhất nữa.
Nhìn thấy tôi khóc, cứ nghĩ Tùng sẽ biết mình sai ở đâu. Ấy vậy mà thứ tôi nhận lại là một thái độ bực dọc, anh trừng mắt nhìn tôi, lớn tiếng quát ra một câu đầy phũ phàng
-M/ẹ nó hở nói ra là nó khóc. Kêu mày ở nhà lo cho ba mẹ tao oan ức cho mày lắm ha gì? Nhắm không lo được thì tao để con khác về lo!
Tôi sững người, mở to mắt nhìn Tùng, hai bàn tay bấu chặt lại đến mức móng tay cấu luôn vào thịt, lồng n.g.ự.c như thể ai lấy tảng đá to đùng đè lên, cảm giác đau đớn từ da thịt truyền tới cộng thêm nỗi đau vì lời anh vừa thốt ra khiến tôi vì thế mà không thở nổi nữa.
-Anh vừa nói gì? Nhắc lại em nghe?
-...(im lặng, sự im lặng của Tùng càng khiến tôi nổi điên hơn?
-Em hỏi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-duyen-ngang-trai/3733769/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.