Cái gì mà chị dâu?
Thẩm Tư Diệu trợn tròn mắt, gương mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Cô ta cứ tự nhiên như vậy mà cho rằng mình là chị dâu sao?
Da mặt thật là dày mà.
“Hai người còn chưa kết hôn, đừng có mà chiếm tiện nghi của tôi”, gương mặt Thẩm Tư Diệu viết rõ hai chữ ‘bài xích’, “Hơn nữa trong lòng của tôi, chỉ có duy nhất một người có thể trở thành chị dâu của tôi mà thôi!”
Bùi Hề Nhược dường như rất có hứng thú, “Vậy ư?”
Thẩm Tư Diệu đắc ý gật đầu, sát lại gần nói, “Cô muốn biết à?”
“Đúng vậy.” Bùi Hề Nhược phối hợp đáp.
“Cô ấy chính là….” Thẩm Tư Diệu nhìn xung quanh, phát hiện ở đây có quá nhiều người không liên quan, liền chống tay ngang hông, không nói một lời, nhìn chằm chằm mấy người kia.
Vài giây sau, đám Đào Đào lập tức giải tán.
Đợi người đi hết, lúc này Thẩm Tư Diệu mới nói, “Nghe nói, cô là họa sĩ? Thật trùng hợp, chị Phàm Y cũng là họa sĩ. Chỉ là, sức khỏe của chị ấy không tốt, vẫn luôn ở bệnh viện dưỡng bệnh.”
Bùi Hề Nhược ‘Ồ’ một tiếng dài, đợi cô ta tiếp tục.
“Chị ấy với anh họ tôi, cùng nhau trưởng thành.”
Bùi Hề Nhược gật đầu: “Thanh mai trúc mã.”
“Không sai. Hơn nữa chị Phàm Y vô cùng dịu dàng, hiểu biết rất nhiều thứ, không giống với loại hồ ly tinh như cô”, Thẩm Tư Diệu vừa nói, vừa mang theo một cảm giác tự đắc, “Chị ấy với anh họ tôi, mới thực sự là tri kỷ. Anh họ chắc là vì phải kết hôn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-do/221857/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.