Sau khi tỉnh lại Lạc Lôi không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, chúng tôi cũng không dám kể cho cô ấy. Ngày nghỉ của cô ấy không nhiều lắm, nên chẳng còn mấy ngày nữa, chúng tôi lại lên đường trở về. Kỷ Nhan tạm thời tạm biệt chúng tôi, bởi vì cậu ấy cũng phải bắt đầu chuyến phiêu lưu mới. Như vậy cũng vừa vặn tôi và Lạc Lôi cùng nhau trở về.
Trong hành trình có mỹ nữ làm bạn hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng cuộc sống tuyệt vời luôn ngắn ngủi. Sau khi ngày nghỉ kết thúc Lạc Lôi như thay đổi thành người khác. Đầy đầu đều là công việc, nào là làm sao để sửa bản in, thu tin tức thế nào viết báo cáo thế nào. Tôi rốt cuộc hiểu được tại sao cô ấy tuổi còn trẻ mà đã lên làm tổng biên tập, căn bản là làm việc điên cuồng mà.
Nếu Kỷ Nhan đã đi, tôi cũng tự động trở về tòa soạn trả phép. Không nghĩ tới đội trưởng vừa thấy tôi liền cho một nhiệm vụ.
Một giai cấp tư sản trung niên, cũng chính là một tiểu tư lớn tuổi, hoặc có thể gọi là lão tiểu tư. Nghe nói ông ta rất thích dùng kính viễn vọng nhìn phương xa. Khả năng áp lực quá lớn, mà sinh ra một loại biến đổi tâm lý thích nhìn trộm người khác. Nhưng kỳ thật chuyện này cũng không ảnh hưởng đến ai cả. Nhưng hiện giờ ông ta đột nhiên chết đi, hơn nữa chết vì nhồi máu cơ tim. Nhưng ông ta không có tiền sử bệnh này. Vì vậy có người bắt đầu đồn đại, ông ta thấy thứ không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-mot-cau-chuyen-kinh-di/191788/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.