Ở thành phố lâu ngày giờ về vùng nông thôn không khí trong lành, đất rộng người thưa là chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ. Bạn tôi tạm thời nhận chức hướng dẫn viên du lịch. Thôn họ ba mặt được bao bọc bởi núi, vừa vặn một lối ra, nghe nói mỗi nhà mỗi hộ trong thôn bố cục nhà cửa đều là do một cao nhân thiết kế từ rất lâu trước kia, mặt sau núi vòng quanh thôn là một con sông, cửa sông cũng chính là cửa ra của thôn, cho nên người ở đây quen dùng đường thủy để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Bởi vì được núi bao quanh, khí hậu nơi này vẫn luôn duy trì ẩm ướt, mùa gặt hàng năm giúp người nơi này trải qua cuộc sống rất hạnh phúc và sung túc.
Hai người chúng tôi đi tới cửa thôn, nhìn thấy một tấm bia đá cao 4m, tuổi tác của tấm bia hẳn đã rất lâu rồi, hơn nữa sứt mẻ rất lợi hại, bạn tôi nói, tấm bia đá này khi thành lập thôn đã có.
"Là con à, tiểu Tứ." Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài 40 nhìn thấy tôi và Kỷ Nhan, hưng phấn chạy sang đón.
Tôi và Kỷ Nhan bộ dáng có vài phần tương tự, trán rộng mũi cao, môi rất mỏng, chẳng qua mặt cậu ấy dài hơn chút. Trên người mặc một áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới quần tây đen, đứng phía trước.
"Chú Hai!" Hóa ra là chú của cậu ấy.
"Tiểu Tứ à, nếu không phải bà nội gọi con về coi mắt xem ra con cũng không còn nhớ đến chú Hai nữa nha. À, vị này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-mot-cau-chuyen-kinh-di/191787/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.