“Đồ đệ ngươi?” Hàn Ngọc hỏi, “Có phải Liễu Lăng Ca đang theo đuổi ngươi?”
Lê Vân nói: “Không phải.”
Hàn Ngọc liếc nhìn hắn: “Những đồ đệ đó của ngươi, ngươi cũng không có quản quá đi, vậy mà còn có thể nhận ra người?
Hàn Ngọc hỏi như thế, tất nhiên là bởi vì Lê Vân một cái tật xấu ——
Hay quên người.
Không phải trí nhớ của Lê Vân không tốt, mà người này chính là không để tâm. Lúc đầu hai người mới nhận thức một hồi, hắn đang trên đường chạy trốn thì gặp được Lê Vân, cùng trải qua một trận chiến sinh tử mất hồn mất vía, lần sau gặp lại Lê Vân, người này lại quên hắn là ai!
Lúc ấy Lê Vân còn giải thích cho hắn, người tập kiếm, tâm phải thuần túy.
…… Thuần túy cái con khỉ.
Tên này chính là lười nhớ kỹ người khác, còn hắn thì quái gở muốn chết cho nên mới không có vướng bận.
Còn nếu bị Lê Vân nhớ kỹ, bị hắn để trong lòng thì chính là nhân vật tàn bạo nào đó.
Hàn Ngọc nhìn xuống dưới lầu, ba thiếu nữ đeo mặt nạ cùng với chín tên đại hán đeo bội kiếm đi bên cạnh.
Ánh mắt của Lê Vân hiển nhiên là dừng ở trên người thiếu nữ cầm đầu một hồi lâu.
Thiếu nữ kia thoạt nhìn không có khí chất, hòa tan trong đám người cũng thập phần bình thường, chỉ là bộ dáng thường thường mà thôi.
Cái gì tiên khí, yêu khí, quý khí, thanh nhã tuyệt trần, vũ mị động lòng người, phong tình vạn chủng……
Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-di-den-dong-phu-cua-su-ton/2556391/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.