Từ Ninh Cung.
Thái giám thật cẩn thận nâng hộp gỗ có Băng Tằm ở trong đi đến,
- “Thái Hậu nương nương, mới vừa rồi Hoàng Hậu nương nương phái người đưa Băng Tằm trở về.”
Thái Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế mây, sắc mặt bà âm trầm không nói một lời.
Huệ quý phi bước nhanh tới, tiếp nhận Băng Tằm trong tay thái giám, bà mở hộp gỗ ra xem xét một phen, sau đó đặt Băng Tằm ở trên bàn.
- “Băng Tằm bình an không có việc gì, thỉnh cô mẫu yên tâm.”
Sắc mặt Thái Hậu vẫn âm trầm như cũ,
- “Ngươi còn nhớ rõ lời Hoàng Hậu nói tối hôm qua không?”
Mắt Huệ quý phi chợt lóe, bà cười cười,
- “Nếu vị cô nương họ Diệp kia thật sự hoài long thai, vậy cũng là một hỉ sự đấy!”
- “Hỉ sự?”
Thái Hậu cười lạnh,
- “Làm sao sẽ là hỉ sự? Nếu Sở Vân Lan thực sự có con nối dõi, từ nay về sau, chẳng phải nhất mạch Hoàng Hậu sẽ vững như Thái sơn sao?”
Bà nói xong, đứng lên khó kìm nén tức giận, nói với thái giám:
- “Thanh Dương đạo sĩ đâu? Vì sao còn chưa có tới đây?”
Thái giám bị bà làm cho hoảng sợ, vội vàng nói:
- “Nhanh nhanh, nô tài đã phái người đi thỉnh.”
Sắc mặt Thái Hậu âm trầm, Huệ quý phi đứng ở bên cạnh bà yên lặng không nói gì.
Khi Tiên đế còn trên đời, Thái Hậu vẫn là Hoàng Hậu, khi đó bà sinh ra một hoàng tử. Năm đó tiên đế sợ nhi tử là uy hiếp lớn đến địa vị chính mình, cho nên chậm chạp không có lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-dem-deu-mo-thay-thai-tu-khi-con-nho/887927/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.