An đọc lại bản nháp đơn ly hôn trên laptop. Dòng chữ "chúng tôi thuận tình ly hôn, không tranh chấp tài sản, đồng thuận quyền nuôi con thuộc về mẹ" cứ thế lặp lại trong đầu như tiếng gõ cửa lúc nửa đêm – không lớn, nhưng gõ mãi, không dứt.
Cô không gửi. Không in ra. Cũng không xóa.
Nó nằm đó như một cái nút đỏ trong cuộc sống tưởng chừng đã nguội lạnh này – chỉ chờ một cái nhấn tay.
________________________________________
Ba tháng gần đây, cuộc sống của họ như một vở kịch đã thuộc lời thoại.
• Buổi sáng: Anh pha cà phê, cô chuẩn bị bữa sáng cho con.
• Buổi tối: Anh rửa bát, cô tắm cho bé Sóc.
• Cuối tuần: Đi siêu thị, cùng chọn thực phẩm, thanh toán xong thì lặng lẽ xách giỏ về.
Không cãi nhau. Không lạnh lùng. Nhưng tuyệt đối không còn ấm áp.
Người ngoài nhìn vào có thể sẽ thốt lên: “Đúng là một gia đình kiểu mẫu.”
Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, họ đã c.h.ế.t trong nhau từ lúc nào.
________________________________________
An từng rất tin vào tình yêu. Tin vào lời thề "một đời một kiếp". Tin rằng nếu cả hai cùng cố gắng, chẳng có điều gì là không thể vượt qua.
Cho đến khi phát hiện một tin nhắn ngắn ngủi lúc hai giờ sáng:
"Ngủ chưa? Anh nhớ em."
Không dài. Không quá táo tợn. Nhưng đủ để mọi niềm tin của cô đổ sập.
Kiên không phủ nhận. Nhưng cũng không hối hận.
“Chỉ là cảm xúc thoáng qua. Anh chưa từng có ý định bỏ vợ con. Chỉ là… anh thấy lạc lõng trong chính căn nhà này.”
“Còn em? Em có từng nghĩ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-chung-ta-mot-vong-tron-khuyet/4797968/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.